Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tống Vy nhìn vào chiếc trực thăng, trong máy bay trực thăng vẫn còn có người đang ngồi đó, là phi công điều khiển máy bay.

Bởi vì cách một tấm kính pha lê, Tống Vy không thể nhìn thấy rõ vóc dáng của phi công, ngay cả nam hay nữ cũng nhìn không ra.

Cô đang suy nghĩ cô có thể mua chuộc phi công để giúp đỡ cho cô chạy trốn không đây.

Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Đường Hạo Minh lại ra dấu với máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng lập tức bay lên cao, rời khỏi hòn đảo nhỏ.

Ánh mắt Tống Vy lập tức ảm đạm.

Được rồi, xem ra mục đích mua chuộc phi công đã không thể làm được, Đường Hạo Minh sẽ không cho phép máy bay trực thăng dừng lại ở đảo.

Cô cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc với phi công thì làm sao mua chuộc người ta?

Ý thức được điểm này, Tống Vy cười khổ, quay người trở về phòng.

Đường Hạo Minh thấy cô đi rồi, đôi môi mỏng mới cong lên, nhấc chân đi vào biệt thự.

Lâm Giai Nhi nhìn bóng lưng của anh ta, hai tay chậm rãi nắm chặt lại thành quyền, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.

“Đường Hạo Minh, anh chờ đó cho tôi!” Cô ta cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm.

Trong phòng, Tống Vy ngồi trên giường, cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên lại vang lên.

Tống Vy ngước mắt nhìn sang, không nói lời nào.

Cô biết người đến đây là ai, ngoại trừ Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, cô không nghĩ ra người nào khác.

Nếu là bọn họ, vậy thì đương nhiên cô không cần phải đi mở cửa làm gì, hơn nữa đây là địa bàn của bọn họ, cho dù cô không mở cửa thì bọn họ cũng sẽ có cách vào phòng.

Quả nhiên giống y như Tống Vy đã suy đoán, sau khi cửa phòng bị gõ mấy lần thì liền bị người mở ra từ bên ngoài.

Đường Hạo Minh đi ngược với ánh sáng bước vào trong phòng, nhìn Tống Vy đang ngồi ở trên giường, độ cong bên khóe miệng càng ngày càng đậm: “Em có biết không, cô dâu ở thời cổ đại giống em vậy đó, ngồi ở trên giường chờ chồng trở về. Cho nên Vy Vy à, em đang chờ tôi đó à?”

Nghe nói như vậy, gương mặt Tống Vy liền đỏ lên, là tức nên mới đỏ.

“Vô liêm sỉ!” Cô đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cái người này lại nói cô là cô dâu của anh ta, anh ta là chồng cô.

Như vậy không phải là vô liêm sỉ thì là cái gì?

Ai cũng biết là giữa bọn họ có thù hận, nhưng mà trên danh nghĩa bọn họ lại là anh chồng và em dâu, anh ta nói mấy lời như thế căn bản không phù hợp chút nào.

“Vô liêm sỉ hả?” Dường như Đường Hạo Minh nghe thấy trò cười gì đó, anh ta thấp giọng nở nụ cười: “Vy Vy, em nói như vậy thật sự khiến tôi đau lòng đó, em có biết tại sao tôi lại muốn đưa em tới đây không?”

Tống Vy không nói gì, chỉ là càng tăng thêm tính cảnh giác.

Đường Hạo Minh cũng không tức giận, trực tiếp đi đến gần cô.

Tống Vy thấy anh ta đi đến gần, càng ngày càng tới gần mình, cả người liền căng cứng, cô dịch sang bên cạnh mấy bước: “Dừng lại, anh không được đến đây!”

Đường Hạo Minh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bước về phía trước.

Tống Vy không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi về phía sau.

Nhưng chưa lùi được mấy bước, ở phía sau chính là tường, Đường Hạo Minh liền ép Tống Vy dựa sát vào tường, anh ta cúi đầu nhìn cô: “Tôi mang em đến đây chính là muốn để em ở cùng với tôi, em biết là tôi yêu em chứ, vẫn luôn yêu em, muốn cướp lấy em từ tay Đường Hạo Tuấn. Rốt cuộc bây giờ tôi cũng đã đạt được mục đích, đối với tôi mà nói hiện tại em không phải là vợ của Đường Hạo Tuấn, mà là của tôi, cho nên sao em có thể nói tôi vô liêm sỉ được chứ.”

Nghe những lời nói không có đạo đức của anh ta, Tống Vy tức giận đến bật cười: “Đường Hạo Minh, cái gì mà bắt tôi đến đây thì tôi chính là vợ của anh? Tôi nói cho anh biết, không phải đâu, tôi là vợ của Đường Hạo Tuấn, mãi mãi là vợ của anh ấy.”

Đường Hạo Minh bị lời nói này của cô chọc giận, đưa tay bóp lấy cằm cô: “Em muốn nói là em với Đường Hạo Tuấn không ly hôn, cho nên cả đời này đều là vợ của cậu ta có đúng không? A, chỉ cần tôi muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cuộc hôn nhân của em và Đường Hạo Tuấn phải kết thúc, tôi có thể tạo ra một thi thể rồi cải trang đó là em, để Đường Hạo Tuấn nghĩ rằng em đã chết rồi, chỉ cần em chết đi, vậy thì cuộc hôn nhân của em và cậu ta sẽ tự động giải trừ, có hiểu chưa?”

“Anh... anh đúng là cái đồ mặt dày!” Tống Vy tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

Con người này lại muốn dùng cách đó để khiến cuộc hôn nhân của cô và Hạo Tuấn kết thúc.

Đường Hạo Minh kề mặt vào sát cổ Tống Vy, hít một hơi thật sâu: “Thật là thơm, bị một người phụ nữ thơm như thế mắng một câu mặt dày, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

“Anh..."

Tống Vy ghê tởm muốn nôn, cô đưa tay dùng sức đẩy anh ta ra rồi chạy qua một bên: “Đường Hạo Minh, tôi nói cho anh biết, cho dù anh khiến cuộc hôn nhân của tôi và Hạo Tuấn kết thúc thì tôi cũng sẽ không phải là của anh, mãi mãi cũng sẽ không.”

Đường Hạo Minh đẩy cặp kính mắt: “Không sao hết, vậy thì tôi sẽ trói em ở bên cạnh tôi cả đời.”

“Anh không thể như vậy!” Tống Vy hét to: “Rõ ràng là người mà anh yêu không phải là tôi, mà là mẹ của Hạo Tuấn, anh chỉ coi tôi là vật thể thân, cho nên dù anh có nhốt tôi ở đây cả đời thì tôi cũng không phải là mẹ của Hạo Tuấn.”

Chuyện mà cô muốn làm nhất đó chính là để Đường Hạo Minh biết được cô không phải là mẹ của Đường Hạo Tuấn.

Chỉ cần Đường Hạo Minh ý thức được điểm này thì có lẽ anh ta không còn hứng thú với cô.

Nói tóm lại, từ đầu đến cuối cô không nghĩ rằng tình cảm của Đường Hạo Minh đối với cô là chân thật, mà anh ta chỉ xem cô là người thay thế mẹ của Hạo Tuấn.

Dù sao thì mắt cô và mẹ của Hạo Tuấn rất giống nhau, cho nên Đường Hạo Minh mới có thể điên cuồng với cô như thế.

Đường Hạo Minh nghe thấy lời nói của Tống Vy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Sao em biết tôi với thím hai..."

Tống Vy quay đầu sang chỗ khác: “Là tôi tận mắt nhìn thấy anh bày rất nhiều tượng sáp và ảnh của mẹ chồng trong thư phòng ở nhà.”

Đường Hạo Minh híp mắt: “Thì la là vậy, Đường Hạo Tuấn cũng biết?”

Tống Vy không nói lời nào.

Đường Hạo Minh nhếch miệng cười: “Em nói không sai, đúng là tôi yêu thím hai, nhưng mà bây giờ người tôi yêu là em, tôi không hề xem em như là vật thế thân của thím hai, tôi phân biệt rất rõ ràng người mà hiện tại tôi yêu là ai.”

“Cái gì?” Tống Vy không thể tin mà trừng to mắt.

Anh ta không xem cô là vật thế thân của mẹ chồng.

Đường Hạo Minh lại bước đến gần cô lần nữa, giam cầm cô trong ngực mình, đưa tay vuốt mái tóc cô: “Vy Vy, hãy tin lời tôi nói, những gì tôi nói đều là thật. Đúng là trước kia tôi rất yêu thím hai, nhưng mà trong tình yêu cấm kỵ này còn có một nửa là tình thân, không phải toàn bộ đều là tình yêu. Sau khi em xuất hiện, tôi đã buông bỏ tình cảm và chấp niệm với thím hai, bây giờ người tôi yêu nhất là em, cho nên Vy Vy đi cùng với tôi không được ư?”

“Cút đi!” Tống Vy lại đẩy anh ta lần nữa.

Nói thật thì sau khi biết anh ta không yêu mẹ chồng mà yêu mình, trong lòng Tống Vy lại càng thêm khủng hoảng.

Cô cho rằng khiến Đường Hạo Minh nhận thức rõ cô không phải là mẹ chồng thì Đường Hạo Minh có thể buông bỏ suy nghĩ dơ bẩn với cô.

Thật sự không ngờ là anh ta lại không yêu mẹ chồng mà yêu cô, vậy thì cô còn có thể làm cách nào để anh ta từ bỏ tâm tư xấu xa với mình đây?

Bây giờ anh ta đã yêu cầu cô đi cùng với anh ta, nó không chừng là sau này còn làm gì đó với cô.

Nhìn dáng vẻ phòng bị hoảng sợ của Tống Vy, Đường Hạo Minh thở dài: “Vy Vy, em như thế này khiến tôi đau lòng lắm.”

Tống Vy nắm chặt hai tay, thân thể run lên nhè nhẹ: “Đường Hạo Minh, cái tên biến thái này.”

“Đúng vậy, tôi biến thái, chỉ cần có thể có được em thì tôi biến thái cũng có làm sao?” Đường Hạo Minh nhún vai, anh ta không hề tức giận vì cô đã hình dung mình như thế.

Anh ta lại cười nói: “Vy Vy, em suy nghĩ cho thật kỹ đi, tôi đang nghiêm túc, đối với em cũng là chân thành, ở bên cạnh tôi còn tốt hơn nhiều so với ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn. Đương nhiên đừng suy nghĩ quá lâu, tôi sợ là mình sẽ chờ không nổi.”

Nói xong, anh ta lại vuốt ve mặt cô rồi quay người rời khỏi căn phòng.

Tống Vy ghét bỏ lau mặt, mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, thân thể run rẩy.

Sao có thể như vậy.

Cô vốn cho là Đường Hạo Minh đưa cô đến đây là vì lợi dụng cô để đối phó với Hạo Tuấn.

Sau đó, Đường Hạo Minh lại nói với cô rằng đưa cô đến đây chỉ là muốn có được cô, cô lại cho rằng anh ta xem mình như là vật thể thân của mẹ chồng.

Nhưng mà bây giờ cô mới biết được những gì cô suy nghĩ đều không đúng, Đường Hạo Minh lại là vì cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK