Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến phòng, điều đầu tiên hấp dẫn Tống Vy, chính là nguyên một mặt tường pha lê.

Xuyên thấu qua bức tường pha lê kia, cô hoàn toàn có thể thu toàn bộ cảnh biển của thành phố này vào mắt.

Tống Vy vội vàng hất tay của Đường Hạo Tuấn ra, chạy tới phía bức tường pha lê kia, chạy đến trước mặt tường pha lê, hai tay chống ở bên trên, đôi mắt tỏa sáng nhìn xem biển cả phía bên ngoài.

Đây là một khách sạn năm sao được xây ở bờ biển, ở đây, có thể thấy rõ tất cả cảnh vật ở bờ biển, bãi cát, nước biển vân vân.

Hiện tại bờ biển còn có không ít người đang chơi, Tống Vy nhìn thấy, cũng có suy nghĩ muốn đổi áo tắm xuống dưới nghịch nước.

Nhưng sau đó lại nghĩ đã muộn như vậy, đành phải bỏ ý nghĩ này đi, đợi ngày mai lại nói.

Đằng sau, Đường Hạo Tuấn đi tới, nhẹ nhàng ôm eo của cô từ phía sau, đặt cằm ở trên vai của cô: “Đẹp như vậy sao? Đẹp đến mức ném cả chồng là anh đi.”

“Đương nhiên đẹp rồi, em vẫn luôn rất muốn đến biển chơi một lần, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại cơ hội tới rồi, đương nhiên em rất hưng phấn.” Tống Vy cũng không quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài nói.

Đường Hạo Tuấn thấy cô đến cả một ánh mắt cũng không cho mình, có chút ghen ghét, bàn tay to tiến vào trong quần áo của cô, đồng thời dùng răng nhẹ nhàng cắn vành tai của cô.

Tống Vy giật mình, vội vàng quay đầu: “Đừng làm loạn, sẽ bị nhìn thấy mất.”

“Không nhìn thấy được đâu.” Đường Hạo Tuấn bỏ qua vành tai của cô, đôi môi mỏng chậm rãi dời xuống, hôn vào cổ của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bức tường này chỉ có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy chúng ta, yên tâm đi.”

Nghe được anh nói như vậy, trong lòng Tống Vy quả thực nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng cô vẫn còn có chút không được tự nhiên vặn vẹo thân thể: “Dù vậy cũng không được, coi như nhìn không thấy, em cũng cảm thấy không quen, luôn cảm thấy bọn họ sẽ nhìn thấy.”

“Anh biết, nhưng như vậy mới kích thích không phải sao?” Đường Hạo Tuấn buông cổ của cô ra, ngước mắt nhìn cô.

Tống Vy nhìn rõ lửa nóng trong mắt của anh, hô hấp cứng lại, mặt đỏ rần.

Người đàn ông này, thế mà lại muốn ở chỗ này…

Thấy ánh mắt mở to của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn biết rằng cô đã hiểu ý tứ của chính mình, sau trầm thấp cười hai tiếng, kéo cô lại, sau đó không cho cô cơ hội từ chối, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Một đêm này, hai người cực kỳ điên cuồng, dùng sức ân ái ở phía sau mặt tường pha lê này.

Lúc ban đầu, Tống Vy còn có chút không tự nhiên, cảm thấy người bên ngoài sẽ nhìn thấy bọn họ.

Nhưng sau khi bị người dàn ông này đưa lên thiên đường, cô liền không quan tâm đến điều gì nữa, thỏa thích hưởng thụ.

Đợi đến sau khi kết thúc, cô vùi mình vào trong chăn, xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.

Trời ạ, vậy mà cô lại ân ái với Đường Hạo Tuấn ngay trước mặt của nhiều người như vậy, mặc dù những người kia đều không nhìn thấy, nhưng vẫn rất xấu hổ đó.

Đương nhiên, sau khi xấu hổ, cô cũng không thể không thừa nhận, có chút kích thích.

Đường Hạo Tuấn tắm rửa xong đi ra, liền thấy người phụ nữ đem mình bao lại một vòng như một bé nhím nhỏ, môi mỏng cong lên, biết rõ còn cố hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vy kéo chăn xuống, lườm anh một cái.

Người đàn ông này, thật sự là da mặt dày, thế mà còn hỏi cô làm sao vậy?

Trong cơn tức giận, Tống Vy kéo chăn ra, chỉ vào xương quai xanh của mình: “Anh nhìn đi, anh cắn em thành như thế này, ngày mai làm sao em đi ra ngoài nghịch nước được?”

“Vậy thì không nghịch nữa.” Đường Hạo Tuấn đi đến bên giường, ngồi xuống, lau tóc thản nhiên trả lời.

Tống Vy cắn môi: “Như vậy làm sao được chứ, em đặc biệt đến đây để tắm biển mà.”

“Nước biển có gì vui, bị nhiều người tắm qua như vậy, bẩn, huống chi, nơi này có nhiều đàn ông lắm, không khí cũng hôi.” Đường Hạo Tuấn vừa xoa tóc vừa nói.

Tống Vy thấy anh nói chững chạc đàng hoàng như vật, nhưng vẫn hiểu ra điều gì đó, khóe miệng giật một cái.

Quá nhiều đàn ông, đây mới là mục đích thật sự của anh đi!

Anh cố ý để lại vết tích ở xương quai xanh, cánh tay cùng trên đùi của cô, như vậy, ngày mai cô sẽ không có cách nào mặc áo tắm.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Vy im lặng nhìn Đường Hạo Tuấn.

Thật là một người đàn ông tâm cơ mà.

Đường Hạo Tuấn dường như đọc hiểu trong lòng Tống Vy đang suy nghĩ gì, mắt sắc lấp lóe, giả bộ như cái gì cũng không biết hỏi: “Sao vậy? Nhìn anh làm gì?”

Tống Vy liếc mắt xem thường, mặc kệ anh, nằm về giường.

Đường Hạo Tuấn thấy cô giận dỗi, môi mỏng khẽ nhếch, sau đó đứng dậy sấy tóc.

Tống Vy xoay người, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

Cô biết anh thích ghen, nhưng không nghĩ tới, vật mà anh có thể ghen tuông đến mức này, đến cả việc cô mặc áo tắm đều không cho phép, thật sự là ngây thơ.

Khó trách lúc ấy thời điểm cô chọn trúng quốc gia này, ba quốc gia khác cũng không có vấn đề gì, duy chỉ có quốc gia này anh muốn cô đổi đi.

Sau khi cô không thay đổi, anh còn nhíu mày lại.

Lúc ấy cô còn tưởng anh bị làm sao, hoá ra là không thích cô đến bờ biển chơi sao.

Ngày thứ hai, Tống Vy thật sự không đi ra bờ biển, vết tích ở trên người cô chưa mất, không thể mặc áo tắm, chỉ có thể ngồi trước tường pha lê, trơ mắt nhìn du khách phía dưới đang vui vẻ tắm biển.

Đường Hạo Tuấn cũng không đi xuống bên dưới, đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách.

Sau khi đọc xong một trang, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vy, thấy ánh mắt Tống Vy đầy hi vọng nhìn xuống phía dưới, đôi môi mỏng không khỏi mấp máy.

Bỗng nhiên anh đang hoài nghi có phải anh đã làm sai hay không?

Cô muốn nghịch nước, nhưng anh lại không muốn để người đàn ông khác thấy được cô, liền từ chối suy nghĩ muốn nghịch nước của cô.

Nhưng bây giờ thấy cô thất vọng như thế, trong lòng của anh cũng có chút không dễ chịu.

Có lẽ, anh thật sự đã sai rồi.

Thả tay xuống, Đường Hạo Tuấn bước đôi chân dài về phía Tống Vy: “Vợ ơi, anh xin lỗi.”

Anh cúi người, ôm lấy cổ Tống Vy.

Tống Vy kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Tại sao phải xin lỗi?”

“Đã làm em không thể nghịch nước được.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt, áy náy nói.

Tống Vy nở nụ cười: “Được rồi, đúng là ban đầu có không vui lắm, nhưng bây giờ đã không sao rồi, không thể nghịch nước thì thôi cũng được.”

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng sự thất vọng trong mắt lại không che giấu chút nào.

Đường Hạo Tuấn buông cổ cô ra, kéo cô đứng lên: “Đi theo anh.”

“Đi đâu?” Tống Vy nghi ngờ hỏi.

Đường Hạo Tuấn kéo tay cô đi ra cửa: “Mang em đi nghịch nước.”

Đầu tiên, mắt của Tống Vy sáng lên, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, không hiểu sao, cau mày lại: “Đi ra bờ biển sao? Như vậy không được, quần áo không thích hợp.”

“Không phải đi ra bờ biển, mà là đi bể bơi.” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô một cái, trả lời.

Tống Vy há to miệng: “Bể bơi?”

“Ừ, anh không thể chấp nhận để người đàn ông khác nhìn thấy thân thể của em, cho nên chỉ có thể dẫn em đi bể bơi chơi, chẳng qua nếu như em thật sự muốn đi ra biển chơi, bảo Trình Hiệp mua cho em một bãi biển để em chơi, không mặc quần áo cũng được, tóm lại chính là không thể cùng chơi đùa với những người khác.” Đường Hạo Tuấn nói nghiêm túc.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Gì chứ, anh mới không mặc quần áo ấy.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn cong lên

Rất nhanh, hai người tới bể bơi, trên đường tới, Đường Hạo Tuấn đặc biệt gọi điện thoại cùng khách sạn, bao toàn bộ bể bơi.

Cứ như vậy, sẽ không có người đi vào quấy rầy bọn họ.

Tống Vy nhìn bể bơi hiện ra ánh sáng màu xanh nhạt, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Mặc dù không khí bơi lội ở bể bơi không bằng ở bờ biển.

Nhưng vì không để bình dấm chua của nhà mình đổ, cô cũng miễn cưỡng tiếp nhận.

Hơn nữa, quả thực cô đã rất lâu rất lâu không có bơi lội.

Đứng ở bên cạnh bể bơi, Tống Vy bỗng nhiên vỗ trán một cái: “Ai nha, quên mang áo tắm đến đây rồi.”

“Không sao, cứ như vậy cũng được, hôm nay ở đây đã bị em nhận thầu rồi.” Đường Hạo Tuấn vung tay lên, cực kì hào khí nói.

Tống Vy buồn cười không thôi: “Sao lại kì như thế chứ, nhưng anh nói cũng đúng, đã bị em nhận thầu rồi, vậy em liền không khách khí.”

Nói xong, cô cởi bộ váy dài ở trên người xuống, chỉ mặc nội y mỏng không dây nhảy xuống.

Đường Hạo Tuấn thấy thế, đôi mắt tối lại, cũng theo xuống nước

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK