“Không có thương lượng.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày lại, giật cánh tay của mình ra.
Nhưng anh không ngờ lúc mình giật cánh tay ra thì đúng lúc Đường Mãnh cũng buông tay, sau đó anh lảo đảo hai bước muốn ngã xuống.
Tống Vy thấy thế thì gọi một tiếng Đường tổng, buông tay Tống Hải Dương ra rồi chạy tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn đỡ lấy anh: “Đường tổng, anh không sao chứ?”
Đường Hạo Tuấn lắc đầu, thở hổn hển trả lời: “Tôi không sao, chỉ hơi choáng váng.”
“Vậy là tốt rồi, tôi đỡ anh qua đó ngồi xuống.” Tống Vy thở phào, đỡ anh đi đến sô pha.
Đường Mãnh nhìn thấy Tống Vy đột nhiên xuất hiện thì cảm thấy thú vị với ngoại hình của cô, sau đó thăm dò Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cô gái này là...”
Đường Hạo Tuấn không trả lời ông ta, Tống Vy lễ phép cười với ông ta, cô đang định giới thiệu thì Tống Hải Dương chạy tới.
Đường Mãnh nhìn khuôn mặt của Tống Hải Dương không khác gì với Đường Hạo Tuấn thì sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta chỉ vào Tống Hải Dương, khiếp sợ nói đến nói không rõ: “Cháu... Cháu...”
“Cháu?” Tống Hải Dương nghiêng đầu, sau đó cong miệng nhỏ, nhỏ giọng nói: “Lại thêm một người nói cháu là con của chú Đường!”
Tống Vy đang rót nước cho Đường Hạo Tuấn thì nghe thấy lời này, tay cầm ly nước siết chặt lại.
Cô đột nhiên cảm thấy mình đưa Tống Hải Dương đến đây là một việc làm sai lầm, hiện tại chỉ cần người quen biết Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Hải Dương thì luôn phải kinh ngạc nghi ngờ, cô có thể giải thích Hải Dương không phải là con của Đường Hạo Tuấn cho một người hai người.
Nhưng người nhìn thấy Hải Dương quá nhiều, cô không giải thích rõ được, dù sao không phải ai cũng tin, lỡ có người không tin, sau đó làm xét nghiệm cho Hải Dương và Đường Hạo Tuấn thì sẽ rất rắc rối.
Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy không tập trung, nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô có tâm sự, giọng nói mang theo sự quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
Tống Vy lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Tôi không sao, Hải Dương đến đây.”
Cô vẫy tay với Tống Hải Dương, Tống Hải Dương đi đến trước mặt cô thì cô kéo Tống Hải Dương ra sau lưng mình, ngăn cản tầm mắt của Đường Mãnh đang quan sát Tống Hải Dương.
Đường Mãnh không nhìn thấy Tống Hải Dương, chỉ có thể dời ánh mắt lên người Tống Vy, thật lâu sau mới nuốt nước miếng, run giọng hỏi: “Hạo Tuấn, đó là con của hai đứa sao?”
“Chuyện này có liên quan đến ông sao?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, lạnh lùng nhìn ông ta.
Đường Mãnh nghe câu nói này thì chắc chắn anh đang thừa nhận, lập tức lùi lại hai bước: “Sao có thể chứ, sao cháu có con được, cháu đã...”
Đường Mãnh nói đến đây thì bỗng nhiên ý thức được mình đã nói lời không nên nói, trong mắt lướt qua vẻ hốt hoảng, vội vàng ngậm miệng lại.
Nhưng đã muộn rồi, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đã nghe thấy câu nói cuối cùng của ông ta.
Hai người nhìn nhau, Đường Hạo Tuấn híp mắt quan sát Đường Mãnh: “Ông có ý gì, tôi đã cái gì chứ?”
“Không... Không có gì, Hạo Tuấn, lần sau chúng tôi lại bàn bạc tiếp, bác đi trước.” Đường Mãnh nói xong thì xoay người bước nhanh đi ra cửa, dáng vẻ hoảng loạn giống như có ai đuổi theo phía sau.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn đang cụp mắt suy nghĩ trên sô pha : “Đường tổng...”
“Tôi không sao, tôi chỉ suy nghĩ câu nói cuối cùng của ông ta có ý gì thôi.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt bàn tay trên chân.
Tống Vy xoa đầu nhỏ của Tống Hải Dương, do dự nói: “Có lẽ ông ta nói cơ thể của Đường tổng có vấn đề, cho nên..... Không, cũng không đúng!”
Nếu cơ thể của anh có vấn đề không thể có con được, vậy vì sao lại có Hải Dương và Dĩnh Nhi chứ?
“Không đúng cái gì?” Đường Hạo Tuấn không biết Tống Vy suy nghĩ cái gì, nhướng mày nhìn cô.
Tống Vy xua tay: “Không có gì, tôi chỉ đoán đại thôi, không thể coi là thật, nhưng nếu Đường tổng muốn biết người kia có ý gì thì cũng chỉ có thể tự điều tra.”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm: “Tôi biết.”
Đường nhiên anh sẽ điều tra.
Chỉ với câu nói kia của Đường Mãnh và dáng vẻ hoảng loạn của Đường Mãnh thì rõ ràng Đường Mãnh đã làm gì đó với anh mà anh không biết.