Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, hai tay nắm chặt, cơ thể run rẩy, rõ ràng không thể chấp nhận kết quả này.

Nhưng cô ta có thể là gì, cô ta nhất định phải đi, nếu không cô ta không có cách nào gặp được Hạo Tuấn, cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà Đường Hạo Minh giao cho.

Nghĩ đến điều này, Giang Vân Khê ngẩng đầu lên, giọng nói nghẹn ngào ừ một tiếng: “Tôi đi!”

Mặc dù ở bộ phận vệ sinh rất ít khi có thể gặp được Hạo Tuấn, nhưng cùng một tòa nhà, chỉ cần mình tìm cơ hội, còn có thể gặp được anh.

Chỉ cần gặp được anh, cô ta sẽ đích thân nói với anh, cô ta là ân nhân của anh, bảo anh điều chuyển cô ta đến vị trí khác.

Tin anh nhất định sẽ làm, nói không chừng, anh còn hối hận vì đã sắp xếp cô ta đến làm ở bộ phận vệ sinh.

Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Vân Khê đột nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, còn nặn ra một nụ cười với Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, xin hỏi Hạo.…Đường tổng đang ở đâu?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Trình Hiệp cảnh giác nhìn cô ta.

Ánh mắt Giang Vân Khê lóe lên, vặn vẹo ngón tay trả lời: “Tôi…tôi muốn đích thân đi cảm ơn anh ấy vì đã sắp xếp cho tôi một công việc.”

Trình Hiệp trợn mắt đến mức sắp lật lên đến trời rồi.

Rốt cuộc là muốn cảm ơn, hay là muốn gặp tổng giám đốc.

“Xin lỗi, chỗ ở của tổng giám đốc là một bí mật, tôi không thể nói cho bất kỳ người nào.” Trình Hiệp đẩy mắt kính trả lời.

Anh ta không nói dối, điều này là sự thật.

Người có thân phận giống như tổng giám đốc, nơi ở đều được giữ bí mật, dù sao kẻ thù quá nhiều, không còn cách nào khác.

Nhưng Giang Vân Khê lại cho rằng Trình Hiệp không muốn nói cho mình, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng không có cách nào, chỉ có thể từ bỏ: “Vậy hả, vậy thì thôi.”

Ghê gớm, sau này cô ta tự mình nghe ngóng.

“Vậy cô Giang cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai đi đến bộ phận để báo cáo, tôi đi trước.” Trình Hiệp nói.

Giang Vân Khê gật đầu: “Trợ lý Trình đi thong thả.”

Trình Hiệp không trả lời, nhấc chân rời đi.

Biệt phủ nhà họ Đường, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đã chụp xong ảnh cưới ngày hôm nay và trở về nhà.

Đường Hạo Tuấn có một cuộc họp video, vội vàng đi lên tầng, đi đến phòng sách mở cuộc họp.

Tống Vy ngồi trên sofa ở phòng khách, hai đứa bé một đứa đấm vai, một đứa bóp chân cho cô, vô cùng hiếu thuận.

Lúc Giang Hạ đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, mỉm cười trêu chọc: “Yo, Hải Dương và Dĩnh Nhi thật hiếu thảo nha.”

“Mẹ nuôi.” Hai đứa bé ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi cô ấy một tiếng.

Giang Hạ đi lên thơm mỗi đứa một cái: “Ngoan quá!”

“Sao cậu lại đến đây?” Tống Vy chỉ vào sofa, ra hiệu cô ấy ngồi xuống.

Giang Hạ ngồi xuống: “Bây giờ cậu không thi đấu nữa, chắc chắn phải trở về công ty tiếp tục đi làm, nên tớ cầm một vài quần áo mà những nhà thiết kế bên dưới thiết kế, để cậu sửa lại một chút.”

“Ngày mai tớ đến công ty đưa cho tớ không được sao? Làm gì phải đích thân đưa đến đây?” Tống Vy dở khóc dở cười nói.

Giang Hạ thở dài: “Tớ cũng muốn như vậy, nhưng không đợi được đến ngày mai, những bản thiết kế này rất gấp, lúc tớ cầm đến xưởng sản xuất, bên phía xưởng sản xuất nói có một vài vấn đề, tớ lại không phải nhà thiết kế, không nhìn ra được chỗ nào có vấn đề, nên chỉ có thể cầm đến cho cậu xem, xem xong rồi, lát nữa tớ còn phải đưa đến xưởng sản xuất nữa.”

“Vậy sao, để tớ xem xem.” Tống Vy xua tay, ra hiệu cho hai đứa bé đừng matxa nữa, tự mình đi chơi.

Hai đứa bé nắm tay nhau đi lên tầng, Tống Vy cầm lấy những bản thiết kế mà Giang Hạ đưa đến, xem kỹ từng bản từng bản một.

Sau khi xem xong, cười nói: “Là kiểu dáng có vấn đề, thiết kế này quá phức tạp, không thể dùng khuôn mẫu theo quy cách thông thường ở xưởng sản xuất của chúng ta để làm, nếu không trang phục làm ra sẽ bị biến đổi hình dạng, nhất định phải dùng khuôn mẫu khác.”

“Hóa ra là như vậy.” Giang Hạ bừng tỉnh gật đầu: “Tớ nói mà, những bản thiết kế này mới lạ như vậy, sau khi đưa ra thị trường sẽ bán rất đắt hàng, tại sao bên phía xưởng sản xuất lại nói là có vấn đề, hóa ra là khuôn mẫu bị sai.”

Tống Vy cầm bút chì sửa lại một chút: “Đúng vậy, thiết kế này rất có linh khí, tớ vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng lên, là nhà thiết kế mới tuyển hả?’

Nhà thiết kế ở trong công ty cô đều biết, không có ai có phong cách thiết kế như thế này.

Những nhà thiết kế kia có thể cũng biết thiên phú của mình không quá xuất chúng, nên từ trước đến nay luôn theo đuổi sự ổn định, rất ít khi khiến người khác hai mắt phải sáng lên.

Nhưng những bản thiết kế này không giống như vậy, mỗi bản đều có những điểm thiết kế đặc biệt khiến người khác kinh ngạc, hơn nữa cách dùng màu và vải cũng vô cùng lớn mật, chắc chắn không phải là bản thiết kế của những nhà thiết kế trong công ty kia.

Giang Hạ ừ hai tiếng: “Là nhà thiết kế mới tuyển vào, sau khi cậu đi nước ngoài tham gia thi đấu không bao lâu, có một nhà thiết kế về quê sinh con nên đã từ chức, vì vậy tớ tuyển một người mới, nhà thiết kế này cũng vừa mới tốt nghiệp Học viện thiết kế, nhưng những bản thiết kế đều vô cùng xuất sắc, có thể nói mỗi tháng, bản thiết kế cuarcoo ấy đều được chọn nhiều nhất, à, đúng rồi, cô ấy là sư muộn của cậu đó, cũng tốt nghiệp Học viện thiết kế Hoàng gia Yahill.”

“Vậy sao?” Tống Vy rất ngạc nhiên sau đó lại bật cười: “Có thể vào Yahill, đều là những nhà thiết kế có thiên phú, xem ra lần này chúng ta tuyển được bảo bối rồi, chả trách khuôn mẫu những bản thiết kế này của cô ấy ở trong nước rất ít khi dùng đến, là khuôn mẫu ở bên nước ngoài.”

“Ngày mai cậu đến công ty thì gặp cô ấy đi, cô ấy còn là fan của cậu đấy.” Giang Hạ cười nói.

Tống Vy nhướng mày: “Fan của tớ?”

“Đúng vậy, lúc cô ấy đến ứng tuyển, đã nói là fan của cậu.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy đã bản thiết kế đã được sửa cho cô ấy: “Vậy tớ thật sự có chút hứng thú, được, ngày mai tớ sẽ đi gặp cô ấy, cái này cậu đưa đến xưởng sản xuất đi, bảo bọn họ thay đổi khuôn là được.”

“Được, vậy tớ đi trước đây.” Giang Hạ cất hết bản thiết kế đi, đứng dậy rời đi.

Tống Vy duỗi eo, cũng chuẩn bị đi lên tầng.

Ngày hôm sau, cô đến công ty, gặp được tiểu sư muội kia.

Giống như Giang Hạ nói, là một fan của cô, ánh mắt nhìn cô hoàn toàn giống như đang nhìn thần tượng, là ánh mắt sáng lên, khiến Tống Vy dở khóc dở cười.

Nhưng lúc ở Yahill, Tống Vy chưa từng gặp tiểu sư muội này.

Nhưng Tống Vy không cảm thấy có vấn đề gì, mặc dù tổng số sinh viên của Yahill chỉ có 300 người, nhưng giáo viên hướng dẫn của mỗi sinh viên không giống nhau, chưa từng gặp cũng là bình thường.

Tập đoàn Đường thị, Giang Vân Khê chính thức đến báo cáo.

Bộ phận nhân sự đã được Trình Hiệp thông báo trước, rất nhanh Giang Vân Khễ đã lấy được thẻ nhân viên của mình, sau đó được nhân viên của bộ phận nhân sự đưa đến bộ phận vệ sinh.

Nói thật, trong lòng nhân viên kia rất tò mò, không hiểu một cô gái còn trẻ tuổi như vậy, tại sao phải đến làm nhân viên vệ sinh ở đây, tùy tiện tìm một công việc văn phòng, lẽ nào không thoải mái hơn nhân viên vệ sinh sao?

Đương nhiên, những suy nghĩ này nhân viên kia cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, không nói ra ở trước mặt Giang Vân Khê.

Nhân viên vừa dẫn đường, vừa nói với cô ta về những việc cần phải chú ý của tập đoàn Đường thị.

Lúc Giang Vân Khê nghe thấy nhân viên vệ sinh không được đi lên tầng cao nhất, đột nhiên không nhịn được hỏi: “Nhân viên vệ sinh không được đi lên tầng cao nhất, vậy phòng làm việc của tổng giám đốc ai quét dọn?”

Nhân viên nghe thấy cô ta nói đến phòng làm việc của tổng giám đốc, đột nhiên hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Hóa ra, người phụ nữ này làm nhân viên quét dọn là giả, đến vì tổng giám đốc mới là thật.

Nhân viên kia không khỏi xem thường, thái độ cũng qua loa, thờ ơ nói: “Cái này không cần cô lo lắng, phòng làm việc của tổng giám đốc là nơi quan trọng, có nhân viên quét dọn đặc biệt, cô chỉ là nhân viên quét dọn bình thường của bộ phận vệ sinh, đây không phải là việc cô nên phiền lòng, cô đã đến đây làm việc, hi vọng cô có thể chăm chỉ làm việc, đừng có suy nghĩ không nên làm cái gì không nên làm, hiểu chưa?”

Nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của nhân viên kia, Giang Vân Khê cảm thấy hình như tâm tư của mình đã bị anh ta nhìn thấu, theo bản năng cúi đầu xuống, nhỏ tiếng trả lời: “Hiểu rồi.”

Lúc này nhân viên kia mới thu lại ánh mắt, tiếp tục dẫn đường.

Cùng lúc này, phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Đường Hạo Tuấn đã biết chuyện Giang Vân Khê đến báo cáo, không có phản ứng quá lớn, chỉ bảo người nhìn chằm chằm vào cô ta, đừng cho cô ta đi đến những nơi không nên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK