Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, đồng tử của Tống Vy co rụt lại, vội vàng nhìn về phía giữa hồ nước.

Không biết từ bao giờ, mấy người mặc đồ đen kia đã đưa thuyền thiên nga đến gần thuyền của Hải Dương và Dĩnh Nhi, vây Hải Dương và Dĩnh Nhi vào giữa một vòng tròn.

Cảnh tượng này khiến đầu óc Tống Vy như nổ tung, giận run người.

Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn chằm chằm về phía Đường Hạo Minh: “Anh là đồ vô liêm sỉ, dám lấy bọn trẻ ra uy hiếp tôi!”

Đường Hạo Minh chẳng hề tức giận với lời nói của cô chút nào, trầm giọng cười: “Không còn cách nào khác mà. Nếu như tôi không làm vậy thì em sẽ đi mất.”

“Gọi người của anh quay lại, thả con của tôi ra.” Hai tay Tống Vy siết chặt.

Đường Hạo Minh nhún vai: “Cái này e là không được rồi. Nhưng chỉ cần em ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi thôi, nói xong tôi sẽ thả chúng đi.”

“Được.” Tống Vy cắn môi đồng ý.

Người này dám đưa hai đứa nhỏ ra đe dọa cô.

Nếu cô không làm theo, cô không dám tưởng tượng rằng anh ta sẽ làm gì với hai đứa con của cô nữa.

Tên ác quỷ này không có gì là không dám làm cả.

“Nếu đã đồng ý rồi thì đến đây đi.” Đường Hạo Minh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

Tống Vy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mới bước đến ngồi xuống.

Nhưng cô không muốn ngồi gần anh ta, cố tình cách anh ta cả một khoảng.

Khoảng cách giữa cô và Đường Hạo Minh chắc phải ngồi được ít nhất hai người nữa.

Đường Hạo Minh thấy vậy cũng hiểu được suy nghĩ của cô, híp mắt lại, sau đó khẽ nhếch môi, bắt lấy cổ tay của cô, kéo mạnh cô về phía mình.

“A!” Tống Vy sợ hãi hét lên, một giây sau, cả người cô đã ngồi gọn trong vòng tay của Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, hít lấy một hơi thật sâu.

Dường như trên người cô có mùi thơm khiến anh ta rất thích thú, thậm chí anh ta còn nhắm hai mắt lại.

Nhưng hành động này của Đường Hạo Minh đã khiến dạ dày Tống Vy cồn cào, ghê tởm đến nỗi muốn nôn cả ra.

Nhất là khi anh ta vùi đầu vào cổ cô, khiến cô cảm thấy như có một con rắn độc đang lại gần. Cô giãy giụa theo bản năng: “Buông tôi ra!”

Chẳng những Đường Hạo Minh không buông Tống Vy ra mà còn ôm Tống Vy chặt hơn nữa, thích thú khi nhìn cô giãy giụa.

“Vô dụng thôi, em không giãy khỏi tôi được đâu, cũng chẳng có ai đến giúp em được cả. Hai vệ sĩ kia của em đã bị người của tôi khống chế rồi.” Đường Hạo Minh vừa nhéo mặt Tống Vy vừa nói.

Tống Vy cắn chặt môi: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”

“Ở bên tôi được không?” Đường Hạo Minh nhìn cô rồi nói.

Tống Vy sợ đến ngơ người: “Anh nói gì cơ?”

Đường Hạo Minh nâng cằm cô lên: “Tôi nói là, bỏ Đường Hạo Tuấn đi, ở bên tôi được không.”

Lần này anh ta đến đây, ngoài việc sắp xếp cho Lâm Giai Nhi, việc quan trọng nhất chính là đến gặp cô.

Tống Vy nghe anh ta nói vậy, tức đến mức bật cười: “Đường Hạo Minh, anh điên rồi sao, tôi là em dâu của anh đấy!”

“Tôi biết. Hoàng đế thời cổ đại còn cướp cả con dâu, tôi là anh họ cướp em dâu họ thì có là gì đâu.” Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy bằng ánh mắt đầy thâm tình: “Vy Vy, tôi nói nghiêm túc mà. Chỉ cần em ở bên tôi, tôi có thể không nhắm vào Đường Hạo Tuấn nữa, thậm chí tôi còn có thể từ bỏ Duy Tâm.”

Từ trước đến nay, Duy Tâm vẫn luôn là chấp niệm của anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta lại có thể từ bỏ Duy Tâm, chỉ cần cô đi cùng anh ta.

Tống Vy tức run cả người: “Đường Hạo Minh, anh đừng có mơ tưởng nữa. Sao tôi có thể ở bên một tên ác quỷ như anh chứ?”

“Ác quỷ?” Đường Hạo Minh híp mắt lại: “Em coi tôi là thứ như vậy sao?”

“Tôi nói sai ở đâu nào? Anh không phải ác quỷ thì là gì?” Tống Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Anh bắt cóc tôi, bắt tôi nhảy xuống vách núi, còn mua chuộc cả đám bác sĩ y tá kia định giết chết con tôi. Một kẻ đáng sợ như anh thì ai dám ở bên anh!”

Nghe vậy, Đường Hạo Minh cụp mi xuống, mãi một lúc lâu mới nói: “Tôi bắt cóc em, bắt em nhảy xuống vách núi, nhưng tôi cũng cứu em mà. Nếu không phải tôi đỡ bên dưới người em, người gãy chân gãy tay chính là em đấy.”

Anh ta tỏ vẻ như chúng ta đều hòa nhau mà nhìn Tống Vy, cứ như không hiểu mình cũng đã cứu cô rồi mà, sao cô cứ phải để ý đến việc đó nữa.

Tống Vy hiểu rõ anh ta nghĩ gì, cảm thấy anh ta có bệnh rồi, trong lòng cũng cảm thấy hơi sửng sốt.

Hóa ra ban đầu Giang Hạ nói đúng.

Cô không bị thương chính là vì Đường Hạo Minh đã cứu cô.

Tống Vy cắn môi: “Anh cứu tôi thì đã sao? Người bắt cóc tôi là anh, người bắt tôi nhảy vách núi cũng là anh. Tại sao tôi phải vì chuyện cuối cùng anh đã cứu tôi mà bỏ qua hết chuyện anh đã làm? Anh dựa vào cái gì chứ?”

Chẳng lẽ có người tát bạn một cái chẳng vì lý do gì cả, tát xong chỉ cần quay sang xin lỗi thì bạn phải tha thứ cho cái vô ý của người ta sao?

Xin lỗi, cô không làm được thế!

Đường Hạo Minh cau mày: “Được thôi, nếu em đã không chấp nhận lời giải thích rằng tôi đã cứu em, vậy chúng ta lại nói chuyện khác. Em nói tôi mua chuộc bác sĩ, y tá giết chết đứa con trong bụng em. Đúng thế, tôi làm đấy, nhưng Vy Vy ơi, tôi làm vậy cũng vì tốt cho em thôi mà.”

Anh ta nắm lấy tay Tống Vy.

Tống Vy cảm thấy thật nực cười, cố sức rút tay ra: “Tốt cho tôi sao? Anh bảo người ta giết chết con tôi mà anh lại nói với tôi rằng vì anh muốn tốt cho tôi. Đường Hạo Minh, anh đúng là bệnh rồi!”

“Đương nhiên là vì tốt cho em rồi. Tôi yêu em mà, sao tôi có thể chấp nhận chuyện em mang đứa con của người khác được chứ. Hơn nữa Vy Vy ạ, dù có phải ép buộc đi chăng nữa tôi vẫn luôn muốn để em ở bên tôi, vậy nên bỏ đứa bé kia đi sớm không phải sẽ tốt hơn sao? Em cũng không muốn nó vừa sinh ra đã không có ba, thế thì thà rằng đừng sinh nữa.” Nét mặt Đường Hạo Minh lộ ra nụ cười ác độc.

Tống Vy lắc đầu lia lịa: “Điên rồi, anh điên thật rồi!”

“Em nói tôi điên thì cứ cho là tôi điên rồi đi, tôi cũng đâu ngờ sẽ chìm đắm vào em đâu.” Đường Hạo Minh chỉnh lại ít tóc rối của cô.

Tống Vy quay đầu đi chỗ khác, không muốn để anh ta chạm vào cô.

Nhưng Đường Hạo Minh lại mạnh mẽ xoay mặt cô lại: “Vy Vy, tôi yêu em thật mà, ở bên tôi được không. Nếu em đồng ý, tôi có thể để em sinh đứa con trong bụng ra cho Hạo Tuấn. Tôi là người rất rộng lượng.”

“Rộng lượng sao?” Vẻ mặt Tống Vy trở nên khó coi: “Tôi cần cái rộng lượng của anh chắc? Tôi là vợ của Đường Hạo Tuấn, là vợ của em họ anh. Tôi đang mang thai con của em họ anh. Con của tôi không do anh quyết định xem có thể sinh ra hay không, anh cũng không có cái quyền quyết định đấy. Cút, cút đi cho tôi!”

Sắc mặt Đường Hạo Minh sa sầm xuống, dường như đã bị chọc giận rồi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Vậy là, đã nói nhiều như thế rồi mà em vẫn không muốn ở bên tôi đúng không?”

Tống Vy nhìn anh ta đầy mỉa mai, không trả lời.

Đường Hạo Minh nắm chặt tay, sau đó mỉm cười: “Cũng chẳng sao, em không đi thì tôi sẽ bắt em đi, giam em lại, một ngày nào đó em sẽ bằng lòng tình nguyện ở bên tôi mà thôi.”

Mặt Tống Vy biến sắc: “Anh muốn bắt tôi đi?”

“Đúng thế, ai bảo em không muốn cơ chứ. Vậy nên tôi đành phải dùng cách đó thôi. Hai đứa con kia của em tôi sẽ không động vào, chờ sau khi chúng ta rời đi, tôi sẽ thả chúng đi thôi.” Đường Hạo Minh vuốt ve mặt cô, sau đó bế cô lên, đi về phía cửa công viên.

Tống Vy tức điên lên, tay chân vung loạn xạ: “Thả ra, Đường Hạo Minh, anh thả tôi ra, tôi không đi đâu với anh hết, anh thả tôi ra!”

Đường Hạo Minh coi như không nghe thấy, còn ôm cô chặt hơn để cô không giãy ra được.

Tống Vy thấy cửa ra công viên càng lúc càng gần, cả người cũng hoảng hốt.

Chẳng lẽ cô sắp bị Đường Hạo Minh bắt đi thật sao?

Không, không được!

Tống Vy cắn răng, hét to kêu cứu.

Đường Hạo Minh cúi đầu nhìn cô: “Vô dụng thôi, trước khi đến đây tôi đã thu dọn cả rồi, sẽ không có ai đến cứu em đâu!”

“Ồ, vậy sao?” Đường Hạo Minh vừa dứt lời, một giọng nói đầy khinh bỉ đã vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK