Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Của hai tháng trước đó, sắp xếp lại xem cái nào nên giữ thì giữ, cái nào nên tiêu hủy thì tiêu hủy.” Giang Hạ vỗ vỗ vào chồng báo cáo.

Tống Vy gật đầu: “Cũng đúng, đã sắp đến tết rồi, đúng là cần phải kiểm tra rất nhiều tài liệu.”

“Đúng vậy, cho nên nhân lúc rảnh rỗi, tớ từ từ làm trước.” Giang Hạ cười nói.

Tống Vy vươn vai: “Được rồi, vậy thì cậu làm từ từ đi, tớ về phòng làm việc, xử lý công việc của mình đã.”

“Chào cậu.” Giang Hạ vẫy tay.

Tống Vy quay người đi ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình.

Trong hai ngày tiếp theo, đường đi của cô tạo thành một điểm ba đường thẳng, từ bệnh viện đến nhà họ Đường rồi đến công ty, rất nhanh liền ra nước ngoài làm ban giám khảo.

Trong sân bay, Tống Vy kéo cái vali nhỏ, nhìn người đàn ông cùng với hai đứa bé: “Chồng à, em đi đây, làm phiền anh chăm sóc cho Hải Dương với Dĩnh Nhi, còn có An An nữa, anh nhớ phải thường xuyên gửi ảnh chụp của An An cho em đó.”

“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó đưa tay vén sợi tóc bên gò má ra sau tai cô: “Giống như lần trước, cách một tuần anh sẽ dẫn hai đứa nhỏ đi gặp em.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó, cô lại nhìn Giang Hạ ở bên cạnh: “Công ty giao cho cậu.”

“Yên tâm đi, tớ sẽ quản lý thật tốt.” Giang Hạ vỗ ngực cam đoan.

Tống Vy bật cười: “Tớ tin tưởng cậu.”

Nói xong, sân bay liền thông báo đến thời gian đăng ký.

Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn loa phát thanh, sau đó lại nhìn Đường Hạo Tuấn và hai đứa nhỏ, trong mắt đầy vẻ lưu luyến: “Em sắp lên máy bay rồi.”

“Chào tạm biệt mẹ.” Tống Dĩnh Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ đáng yêu.

Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.

“Mẹ ơi, bọn con sẽ nhớ mẹ.”

“Mẹ cũng sẽ nhớ hai đứa.” Tống Vy ngồi xổm xuống, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa.

Nếu như không phải bởi vì sự nghiệp, cô cũng sẽ không rời khỏi hai đứa con.

Nhưng mà không được, cô muốn có sự nghiệp, cô không thể giống với những người vợ gia đình hào môn cả ngày cứ xoay vòng vòng quanh chồng và con, khiến mình sống không giống như một người phụ nữ.

Nhưng may mắn đó chính là chồng và con cô đều biết cô yêu sự nghiệp, cũng rất ủng hộ sự nghiệp của cô.

Cho nên, cô cảm thấy cho dù nửa đời trước của mình có cực khổ, nhưng mà sau khi kết hôn, cuộc sống liền trở nên ngọt ngào và rất hạnh phúc.

Hôn lên mặt của hai đứa nhỏ, Tống Vy đứng dậy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Chồng, em đi đây.”

Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng, không nói tiếng nào mà là đưa tay kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt, lúc này mới đến gần tai cô, thấp giọng nói: “Biệt thự ở phía bên kia, anh đã sắp xếp người giúp việc và bảo vệ cho em rồi, nhưng dù vậy, anh cũng hi vọng là em có thể chăm sóc tốt cho mình.”

“Anh yên tâm đi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Em sẽ không khiến anh phải lo lắng đâu.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc cô, sau đó thả cô ra: “Em đi đi, đến nơi thì gọi điện thoại cho anh.”

“Được rồi, em đi đây.” Hốc mắt Tống Vy phiếm hồng nhìn anh, sau đó nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, kéo cái vali rồi quay người đi về nơi soát vé.

Sau lưng còn có hai người vệ sĩ.

“Mẹ ơi, hẹn gặp lại.” Hai đứa bé nhìn bóng lưng cô, miệng hét lớn.

Tống Vy hơi dừng chân lại, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm xúc lưu luyến.

Cô không quay đầu lại, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Bởi vì cô sợ mình quay đầu thì thật sự không nỡ đi.

Rất nhanh sau đó, Tống Vy lên máy bay ra nước ngoài, sáu tiếng sau, máy bay đã đến nơi.

Dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ, Tống Vy ra khỏi lối đi, đi đến sảnh sân bay.

Lúc này, một tên vệ sĩ sau lưng đột nhiên mở miệng nói: “Mợ chủ, là cô Trần.”

Nói xong, anh ta chỉ vào một người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Tống Vy tháo kính râm xuống nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Trần Châu Ánh, trên mặt này lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó gấp gọn cái kính râm rồi bước nhanh đi qua: “Châu Ánh.”

Trần Châu Ánh đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tống Vy, lập tức cất điện thoại di động đi, sau đó ôm chầm lấy Tống Vy, kích động nói: “Vy Vy, rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp lại rồi, đã hơn nửa tháng rồi chứ nhỉ.”

Còn không phải là nửa tháng à?

Sau khi Tống Vy được tìm trở về thì bọn họ đã không gặp nhau.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau rồi.”

“Đi thôi đi thôi, lên xe đi, xe đang đậu ở bên ngoài đó, là do chồng cậu sắp xếp, xe hạng sang đó nha, dễ chịu lắm.” Trần Châu Ánh kéo tay Tống Vy, nhanh chóng đi ra khỏi cửa lớn sân bay.

Tống Vy dở khóc dở cười, tùy ý để cô ấy kéo mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau, đến biệt thự.

Trần Châu Ánh xuống xe trước, sau đó đỡ Tống Vy xuống, chỉ vào căn biệt thự phía đối diện: “Ban đầu tớ ở khách sạn kìa, kết quả là cấp dưới của chồng cậu gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ chuyển đến đây ở cùng cậu, làm bạn giải sầu với cậu. Chậc chậc, chồng cậu thật là quá đáng quá đi, thế mà lại xem tớ như là công cụ để người khác giải sầu.”

Tống Vy nghe ra sự ghen tị trong lời nói của cô, buồn cười lắc đầu: “Thôi được rồi đừng có giận mà, chờ một lát nữa tớ sẽ nói lại với anh ấy giúp cậu.”

“Thôi đừng!” Trần Châu Ánh đột nhiên ngăn cản, cười hì hì nói: “Thật ra thì làm công cụ cũng được thôi, chỉ có lợi ích mà không có chỗ xấu, dù sao có thể ở một nơi tốt như thế, còn không cần phải trả tiền, làm công cụ cũng được. Cho nên, cậu đừng có nói với sếp Đường.”

Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Cậu đó nha.”

“Ha ha, đi thôi đi thôi, chúng ta đi vào xem nhà đi, tớ còn chưa nhìn thấy một căn biệt thự to có bộ dáng gì nữa đó.” Trần Châu Ánh kéo cô đi vào trong biệt thự.

Tham quan biệt thự xong, Trần Châu Ánh liền dọn đồ vào trong căn phòng mà mình đã chọn.

Phòng Tống Vy không cần phải dọn dẹp, cô ở phòng ngủ chính, đã có người giúp việc dọn dẹp cho cô từ trước, cho nên lúc này cô hết sức rảnh rỗi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lông trong phòng khách.

Đương nhiên, cô còn chưa gọi điện thoại báo bình an cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Dường như Đường Hạo Tuấn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi của cô, cho nên điện thoại vừa mới được kết nối thì giọng nói của anh liền truyền tới: “Đến rồi à?”

“Ừm, vừa mới tới.” Tống Vy dựa người vào ghế rồi trả lời.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“À đúng rồi chồng, anh mời Châu Ánh đến đây ở với em, sao anh lại không nói cho em biết?” Tống Vy hỏi anh.

Đường Hạo Tuấn cau mày: “Anh quên, lúc trước dọn dẹp biệt thự cho em nên thuận tiện liên lạc với cô ta, ban đầu muốn nói với em, nhưng mà sau đó anh quên mất.”

Dù sao đối với anh mà nói, Trần Châu Ánh chỉ là một người không quen, nếu như Trần Châu Ánh không phải là bạn cô thì anh cũng sẽ không nhớ tên Trần Châu Ánh.

Tống Vy nghe thấy câu trả lời của người đàn ông, cô không biết phải nói sao: “Được rồi.”

“Em hỏi cái này làm chi vậy, em không thích Trần Châu Ánh ở chung em hả?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Dĩ nhiên là không phải, ngược lại là em rất vui đó, em chỉ tò mò sao anh lại không nói cho em biết, em còn tưởng là anh muốn cho em một bất ngờ nữa kìa.”

“Anh chỉ nghĩ có cô ta ở cùng em, em sẽ không cô đơn, cho nên anh mới cho người liên lạc với cô ta.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy gật đầu: “Em biết mà, Châu Ánh có nói với em, nhắc tới thì cô ấy còn oánh trách anh một trận nữa kìa, nói là anh xem cô ấy như công cụ để em giải sầu.”

“Chẳng lẽ cô ta không phải vậy?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Anh để Trần Châu Ánh đến đó ở vốn dĩ là để cô bớt buồn.

Cho nên, Trần Châu Ánh là một công cụ, đâu có sai đâu.

Tống Vy nghe thấy anh nói vậy, cô cười không ngậm được miệng: “Chồng à, anh đáng yêu quá đi, nhưng mà em rất vui, cảm ơn anh nha chồng, anh có thể suy nghĩ cho em chu đáo như thế.”

Nói thật, nếu như có một mình cô ở đây, mặc dù ở đây có người giúp việc có vệ sĩ, nhưng mà không có bạn bè thì vẫn sẽ rất cô đơn.

Cho nên, có Trần Châu Ánh ở cùng, vậy thì cô có người nói chuyện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK