Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà anh ta nếu đã dựa vào thực lực của mình lọt vào vòng trong, tại sao phải đi nghe người khác, đi đối phó với Vy Vy?

Dường như hiểu trong lòng Trần Châu Ánh đang nghĩ cái gì, Jason cào cái đầu trọc của mình: “Cái đó... tôi là không có tự tin.”

“Không có tự tin?” Trần Châu Ánh nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.

Jason trả lời: “Bởi vì liên quan với màu da, chúng tôi so với người phương Đông các cô càng không được nhà thiết kế phương Tây chào đón, chúng tôi chịu bắt nạt nhiều hơn các cô, cho nên tôi thường bị bắt nạt, lâu dần thì không có tự tin gì nữa, cứ cảm thấy tác phẩm của mình không được.”

“Thì ra là như vậy, nhà thiết kế phương Tây thật là tạo nghiệt.” Trần Châu Ánh thở dài.

Tống Vy day mi tâm nói: “Mỗi năm các nhà thiết kế bởi vì sự phân biệt đối xử mà rút khỏi giới thật ra đều không phải con số nhỏ, phải xem tố chất trong lòng mình có mạnh hay không thôi.”

“Vậy anh ta có thể ở trong sự bắt nạt nhiều năm đi được tới ngày hôm nay, cũng chỉ là thiếu một chút tự tin, có thể thấy tố chất trong lòng này vẫn là rất mạnh.” Trần Châu Ánh sờ cằm đánh giá Jason

“Được rồi, bất luận anh rốt cuộc có nguyên nhân gì, nhưng anh làm sai chính là làm sai rồi, về sau thi đấu anh cố gắng thi, tôi sẽ không làm gi anh cả, đợi sau khi kết thúc cuộc thi, tôi sẽ khiếu nại lên hiệp hội chi nhánh của đất nước các anh, để hiệp hội của đất nước các anh xử lý anh, đi thôi Châu Ánh.” Tống Vy nói xong, xoay người đi về phía trước.

Trần Châu Ánh vội đi theo.

Trong xe, cô ấy nhìn Tống Vy: “Vy Vy, cô vẫn là mềm lòng rồi, tha cho Jason.”

“Sao nói vậy?” Tống Vy lật tạp chí thời trang.

Trần Châu Ánh chống má nhìn cô: “Bởi vì cô không có báo lên tổng hiệp hội, mà nói báo lên hiệp hội chi nhánh của đất nước Jason, đây không phải là tha cho Jason một con đường hay sao? Phải biết tổng hiệp hội ở bên này, báo lên tổng hiệp hội không phải thuận tiện nhất sao? Nhưng cậu lại bỏ gần cầu xa, vậy nên đáp án chỉ có điều này, bởi vì xử phạt của hiệp hội chi nhánh sẽ không nghiêm trọng như tổng hiệp hội, cộng thêm hiệp hội chi nhánh sẽ nể tình Jason là nhà thiết kế của đất nước bọn họ mà nhẹ tay với Jason.”

Tống Vy mỉm cười: “Cô nói không sai, tôi quả thật là cố ý tha Jason một con đường, anh ta có thiên phú thiết kế rất tốt, ngoài lần đó ra, cũng không có ra tay với người khác, nếu để tổng hiệp hội xử lý anh ta, kết cục của anh ta cũng là cấm thi, sau đó bị ép rút khỏi giới, một nhà thiết kế có năng lực như vậy, tôi không nhẫn tâm nhìn thấy kết cục như vậy.”

“Nói thì nói vậy, ngộ nhỡ cô chỉ là trong khoảng thời gian này không nhìn thấy Jason động tay chân, trước đó Jason cũng từng động thì sao.” Trần Châu Ánh nói.

Tống Vy thản nhiên lật tạp chí: “Vậy nên tôi mới nói sẽ khiếu nại sau khi kết thúc cuộc thi, khoảng thời gian này, tôi có thể cho người điều tra Jason, nếu Jason thật sự chỉ vào lúc đối phó tôi mà đi sai đường, những lúc khác đều là trong sạch, vậy đương nhiên tiến hành theo kế hoạch ban đầu, nếu Jason là như những gì cô nói, tôi báo lên tổng hiệp hội sau cũng không muộn.”

“Vy Vy, cô thật giỏi.” Trần Châu Ánh giơ ngón cái về phía Tống Vy.

Tống Vy mỉm cười: “Mong anh ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”

“Nếu như anh ta không hiểu, ngược lại vì việc cô muốn báo lên hiệp hội chi nhánh mà ghi hận cô, vậy tôi cũng chỉ có thể nói, người này không đáng được đồng cảm.” Trần Châu Ánh tiếp lời.

Tống Vy gật đầu: “Cô nói không sai.”

Một đường thuận lợi về tới biệt thự.

Sau khi Tống Vy và Trần Châu Ánh tách ra thì trực tiếp đi lên tầng, đi thăm hai đứa trẻ trước.

Tống Dĩnh Nhi đang ngủ, Tống Hải Dương đang học lập trình với một vị giáo sư.

Tống Vy không có làm phiền, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của tụi nhỏ lại, trở về phòng của mình, chuẩn bị đợi trời tối, sau đó có thể liên lạc với Đường Hạo Tuấn.

Đợi khoảng hai tiếng, cuối cùng trời đã tối, mà trong nước, cũng đã vào buổi sáng.

Tống Vy vội vàng gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn dường như cũng biết cô sẽ gọi tới, khi điện thoại vừa đổ chuông thì đã nghe máy: “Alo?”

Giọng nói của anh vẫn có chút mệt mỏi.

Tống Vy đau lòng mà nhíu mày: “Chồng, anh tối qua lại không nghỉ ngơi sao?”

“Nghỉ ngơi rồi, có điều không nghỉ ngơi tốt.” Đường Hạo Tuấn đi tới ban công, gió nhẹ buổi sáng khiến đầu óc của anh tỉnh táo hơn.

Tống Vy nghe ra trong giọng nói của anh ngoài mệt mỏi còn có sự bực bội, cô không nhịn được lại hỏi: “Chồng, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ừ, Duy Tâm cũng bị người ta lục tìm rồi, chắc cũng là Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn nhìn mặt trời vừa mới mọc ở bên ngoài, trầm giọng đáp.

Tống Vy nheo mắt lại: “Cũng là Đường Hạo Minh sao? Lẽ nào ý của anh là người lục tìm ở trong biệt thự, là Đường Hạo Minh sao?”

“Là anh ta, dì Vương đã nhìn thấy mặt của anh ta.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy cắn môi: “Anh ta vậy mà về nước rồi! Vậy Lâm Giai Nhi...”

“Cô ta chắc cũng ở trong nước, hôm qua Mạnh Ngọc tiết lộ một vài tin tức cho anh, vây nên Lâm Giai Nhi rất có khả năng cũng theo Đường Hạo Minh trở về rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy thở dài: “Bọn họ thật biết chạy, có điều đột nhiên về nước là vì điều gì? Không phải là vì cổ phần của Duy Tâm chứ? Nếu thật sự là như vậy, có hơi gióng trống khua chiêng quá rồi, không cảm thấy căn bản không cần thiết sao?”

Trong nước là đại bản doanh của Đường Hạo Tuấn, nếu cô là Đường Hạo Minh, cho dù cổ phần của bất động sản Duy Tâm có quan trọng hơn nữa, cô cũng sẽ không trở về, đó chính là tự chui đầu vào lưới.

Vậy nên cô nhiều nhất chỉ phái người về tìm giấy chuyển nhượng cổ phần, chứ không phải tự mình làm.

“Có lẽ anh ta có kế hoạch khác, nhưng kế hoạch này là gì, tạm thời không rõ.” Đường Hạo Minh mím môi trả lời.

Tống Vy gật đầu: “Chắc vậy, Hạo Tuấn, anh phải cẩn thận một chút.”

“Anh sẽ, đúng rồi, con thì sao?” Đường Hạo Tuấn chuyển chủ đề, khi hỏi đến con, mi tâm và giọng nói đều dịu dàng.

Tống Vy mỉm cười: “Dĩnh Nhi vừa nghe giảng bài với Hải Dương, sau đó ngủ rồi, Hải Dương còn đang học.”

“Dĩnh Nhi không cần học những thứ đó, con bé chỉ cần vui vẻ cả đời là được rồi.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy dựa vào đầu giường: “Đầu óc của Dĩnh Nhi không bằng Hải Dương, đương nhiên sẽ không học nhiều thứ cao thêm như Hải Dương, nhưng một vài kỹ năng, em vẫn hy vọng con bé học, chúng ta làm ba mẹ, không thể ở bên con bé cả đời, cũng không thể mãi mãi che gió chắn mưa cho con bé, Hải Dương cũng không thể, con đường sau này cần phải tự con bé đi, cho nên đợi con bé lớn hơn một chút, cũng phải sắp xếp cho con bé.”

“Nghe em.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Sau đó, hai người lại nói một vài vấn đề liên quan tới giáo dục con cái, cho tới khi người giúp việc lên gọi Tống Vy ăn cơm thì mới kết thúc cuộc gọi.

Trên bàn ăn, Hạ Bảo Châu đột nhiên đưa cho Tống Vy một bức thư rất dày.

Khi nhìn thấy bức thư, trái tim của Tống Vy trở lên lơ lửng, khiến cô không nhịn được mà lại nghĩ tới những chuyện Hàn Thư đã làm trước đây, đến nỗi khi cô nhìn thấy những thứ tương tự như thư chuyển phát vào lúc này, đều có bóng ma tâm lý và phản xạ có điều kiện.

Hạ Bảo Châu dường như nhìn ra sự cảnh giác của Tống Vy, không khỏi mỉm cười: “Vy Vy, đây không phải là trò đùa quái đản, là bên phía tạp chí âm nhạc gửi đến, bảo tớ giao cho cậu.”

“Phía tạp chí đưa sao?” Tống Vy nghe thấy lời này trái tim đang treo lơ lửng đã quay về vị trí cũ, người cũng thả lỏng hơn: “Là cái gì?”

“Những bộ quần áo cậu thiết kế trước đã được làm xong, các ca sĩ đã mặc chụp ảnh tạp chí, trong này chính là ảnh của các ca sĩ và bản tạp chí phát hành trước chưa mở bán, kêu cậu xem thử có vấn đề không, nếu cậu cảm thấy có vấn đề, có thể đề xuất, bên phía bọn họ sẽ cố gắng sửa, đây cũng là quyền lợi làm nhà thiết kế của cậu, ngoài ra còn có mấy tấm vé vào cửa của buổi biểu diễn.”

“Cái khác tớ hiểu, vé vào cửa của buổi biểu diễn này là có ý gì?” Tống Vy mở bức thư ra, lấy ra mấy tấm vé vào cửa, nhìn kỹ, còn là vé VIP.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK