“Vậy sao.” Đường Hạo Tuấn quay đầu lại, nhấc chân đi về phía trước.
Vốn dĩ anh nghĩ, một người giỏi ngụy trang như Kiều Phàm, là người trong lòng có vấn đề, trong bóng tối chắc chắc đã từng làm chuyện gì đó không thể để người khác biết, anh muốn điều tra ra những thứ này đưa cho Tống Vy xem, để cô biết được bộ mặt thật sự của Kiều Phàm.
Nhưng bây giờ xem ra không thể dùng được, chỉ có thể đợi lần sau lúc Kiều Phàm ra tay, để cho Tống Vy tận mắt nhìn thấy mới được.
Buổi tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ một nam một nữ đến bệnh viện.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi vừa đi vào phòng bệnh, đã chạy đến bên cạnh giường bệnh, kêu khóc gọi Kiều Phàm tỉnh lại.
Tống Vy cũng không ngăn cản, mặc kệ bọn nhỏ, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Giang Hạ: “Tớ hầm canh gà cho cậu, ăn một chút đi.”
Giang Hạ lắc đầu, đặt canh gà xuống bên cạnh: “Phàm còn chưa tỉnh lại, tạm thời tớ không có khẩu vị.”
“Bác sĩ có nói lúc nào sẽ tỉnh lại không?” Tống Vy nhìn cô ta.
Giang Hạ day ấn đường đã mệt mỏi: “Nói rồi, nửa đêm nay hoặc sáng mai.”
“Vậy cũng không tính là quá muộn.” Tống Vy kéo một cái ghế ngồi xuống.
Giang Hạ cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng rồi, buổi chiều, trợ lý bên cạnh Sếp Đường có đến tìm tớ, nói với tớ vụ tai nạn xe của Kiều Phàm là sự cố ngoài ý muốn, tài xế gây ra tai nạn say rượu lái xe nên mới đâm trúng Kiều Phàm.”
“Hóa ra là như vậy.” Trái tim vẫn treo lơ lửng của Tống Vy cũng hạ xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Là sự cố ngoài ý muốn là được rồi, cô chỉ sợ không phải ngoài ý muốn mà là do con người làm, là hung thủ đứng sau muốn giết cô lúc trước ra tay.
Nếu như thật sự là như vậy, Kiều Phàm chính là bị cô làm liên lụy, cô có chết vạn lần cũng không thoát khỏi tội lỗi, nhưng lần này mặc dù là sự cố ngoài ý muốn, nhưng Kiều Phàm cũng là đưa cô về, vì vậy cô vẫn muốn chịu trách nhiệm.
“Vy Vy, lát nữa cậu hãy về, tớ muốn đi đến nhà Phàm, giúp anh ấy mang một vài thứ phải dùng khi nhập viện đến.” Giang Hạ đột nhiên đứng dậy, nói với Tống Vy.
“Cậu định đi theo chăm sóc?” Tống Vy
Giang Hạ ừ một tiếng: “Tớ muốn chăm sóc anh ấy đến khi anh ấy khỏe lại, cậu biết đó, bình thường Phàm không để ý đến tớ, chỉ có tình huống hiện tại, tớ mới có thể đến gần anh ấy.”
“Tớ hiểu rồi, cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu quay lại.” Tống Vy đứng dậy.
Cô nghĩ, đây có lẽ cũng là một cơ hội.
Một cơ hội khiến cho mối quan hệ của Hạ và Phàm được xoa dịu.
“Được rồi, vậy tớ đi đây.” Giang Hạ nói xong, cầm túi đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống Vy đi theo cô ta đến bên ngoài cửa phòng bệnh, đến tận khi nhìn thấy cô ta biến mất ở góc hành lang, mới đóng cửa quay lại phòng bệnh.
Hai đứa bé vẫn còn đang khóc.
Tống Vy đi qua, hai tay lần lượt đặt lên vai hai đứa nhỏ: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa sẽ khóc khản cả cổ đó.”
Tống Hải Dường ngừng khóc, ngước đôi mắt đẫm lên lên nhìn cô: “Mẹ, ba nuôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tống Dĩnh Nhi cũng thút tha thút thít nhìn cô.
Tống Vy xoa đầu hai đứa bé: “Không sao, yên tâm đi.”
Hai đứa bé tin tưởng cô, vội vàng gật đầu.
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.
Tống Vy bỏ tay ra khỏi đầu hai đứa nhỏ, quay người hỏi về phía cửa: “Ai thế?”
“Là tôi.” Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ấm áp.
Đồng tử của Tống Vy hơi co lại.
Là Lâm Giai Nhi!
Sao cô ta lại đến đây?
Không nghĩ nhiều, Tống Vy vừa kéo hai đứa bé đi vào nhà vệ sinh, vừa trả lời: “Đợi một chút, ra ngay đây.”
Nói xong, cô đẩy hai đứa bé vào nhà vệ sinh, dưới ánh mắt mơ hồ của hai đứa bé, hơi cúi người xuống nói: “Các con ngoan ngoãn ở trong này, không được lên tiếng, có được không?”
Ngày hôm qua ở biệt thự của Đường Hạo Tuấn, cô đã nhận ra, không thể để những người quen biết với Đường Hạo Tuấn phát hiện ra hai đứa bé, người phát hiện ra càng nhiều, thân phận của hai đứa bé sẽ càng nhanh bị lộ ra.