Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Tống Vy kinh ngạc tại sao Đường Hạo Minh lại ở đây, còn kịp lúc xuất hiện cứu cô như thế.

Nhưng cô cũng không màng tới những điều này, mặt mày lo lắng hét lên với Đường Hạo Minh: “Cẩn thận!”

Một người da đen đang giơ nắm đấm, mặt mày dữ tợn đấm về phía đầu của Đường Hạo Minh.

Nếu Đường Hạo Minh thật sự bị đấm trúng, tuyệt đối sẽ ngất tại chỗ.

Cho nên Tống Vy lập tức nhắc nhở anh ta.

Bản thân Đường Hạo Minh phản ứng cũng nhanh, hơi gập người tránh nắm đấm của người da đen đó, sau đó đưa một chân ra, quét một cái về phía trước, ngáng người da đen vung nắm đấm đó ngã ra đất.

Người da đen đập đầu xuống đất, đau tới mức không thể bò dậy được.

Người da đen còn lại thấy vậy, sau khi mắng một tiếng thì cũng vung nắm đấm, đánh về Đường Hạo Minh.

Lần này, Đường Hạo Minh đã sắp không thể đối phó rồi.

Anh ta vừa bị đánh trúng bụng, lúc này bụng đang rất đau, cộng thêm cú quét ngã một người vừa rồi thì đã dùng hết sức.

Cho nên bây giờ, anh ta ngay cả tránh cũng không tránh được.

Mắt thấy Đường Hạo Minh sắp bị đánh trúng, tim của Tống Vy chợt thắt lại, ánh mắt nhìn thấy trên đất có một hòn đá.

Cô cắn môi dưới, sau khi định tâm, nhặt hòn đá lên đập về phía người da đen đó.

Bụp một tiếng.

Đầu của người da đen bị đập trúng, ngất ngay tại chỗ.

Tống Vy không có dừng lại tại đó, bước lên vài bước nhặt hòn đá, sau đó hít sâu một hơi, lần nữa đập vào đầu của người da đen bị Đường Hạo Minh đánh ngã đó.

Người da đen đó cũng ngất rồi.

Một màn này, Đường Hạo Minh nhìn mà cả người trợn mắt líu lưỡi, rõ ràng rất kinh ngạc trước sự dũng cảm và quả quyết của Tống Vy.

Quả nhiên, không hổ là người con gái anh ta yêu.

“Ha ha.” Đường Hạo Minh nhếch môi, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Sau khi Tống Vy nghe thấy, xoay đầu nhìn, khóe miệng mấp máy, vừa muốn nói gì đó, hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã ra đất.

Đường Hạo Minh thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, cũng không màng tới bụng của mình đang rất đau, đứng dậy đỡ lấy cô: “Cô sao rồi?”

Tống Vy chớp chớp mí mắt, không có trả lời, đầu khẽ nghiêng đi, ngất xỉu.

Lông mày của Đường Hạo Minh nhíu chặt, ôm eo bế cô lên, rảo bước đi về phía xe của mình, để người vào xe, sau đó gọi điện cho trợ lý của mình qua đây, xử lý hai người da đen đó, anh ta thì đưa Tống Vy tới bệnh viện.

Nửa tiếng sau, trong phòng bệnh.

Đường Hạo Minh hỏi bác sĩ: “Cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là mang thai rồi, có hơi thiếu máu, cộng thêm bị kinh sợ nghiêm trọng, adrenalin tăng cao, cho nên mới ngất đi, tỉnh lại là ổn.” Bác sĩ trả lời.

Cùng lúc Đường Hạo Minh thở phào nhẹ nhõm thì trái tim không nhịn được mà trùng xuống.

Mang thai rồi!

Vậy nên, cô đã mang thai con của Đường Hạo Tuấn?

Ánh mắt của Đường Hạo Minh dừng trên bụng của Tống Vy, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Nơi đó vẫn chưa phình lên, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy chướng mắt.

“Bác sĩ, đứa trẻ này có thể không cần không?” Đường Hạo Minh đột nhiên nói.

Bác sĩ sững người: “Anh không muốn đưa trẻ trong bụng của vợ anh sao?”

Đường Hạo Minh gật đầu: “Tôi và vợ tôi bây giờ vẫn chưa định suy nghĩ việc có con, nhưng đứa trẻ này tới quá đột ngột, cho nên...”

Bác sĩ đã hiểu, sau khi trầm ngâm vài giây rồi đáp: “Hiện nay đứa trẻ trong bụng của vợ anh còn chưa tới hai tháng, có thể phá, nhưng chuyện này, anh vẫn nên thương lượng với vợ anh một chút.”

“Không cần thương lượng, tôi vừa nói rồi, chúng tôi còn chưa định muốn đứa trẻ vào lúc này, vậy nên bác sĩ, làm phiền anh...”

Đường Hạo Minh vừa muốn làm phiền bác sĩ bây giờ đưa Tống Vy vào phòng phẫu thuật, phá bỏ đứa bé này, Tống Vy bỗng hừ một tiếng, lông mi hơi rung, sắp tỉnh lại rồi.

Trong mắt Đường Hạo Minh vụt qua một tia tối tăm, ngay lập tức cười nói với bác sĩ: “Vợ tôi sắp tỉnh rồi, anh ra ngoài trước đi.”

“Được.” Bác sĩ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ vừa rời đi thì ngay sau đó Tống Vy tỉnh lại.

Tống Vy day huyệt thái dương, mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng sạch sẽ.

Lúc này, đỉnh đầu truyền tới lời hỏi han đầy sự quan trọng: “Tỉnh rồi.”

Tống Vy quay đầu nhìn, nhìn thấy gương mặt đẹp trai quan thuộc.

Đường Hạo Minh.

Tống Vy lập tức mím chặt môi, trong mắt ẩn chứa tia cảnh giác.

Đường Hạo Minh đã nhìn thấy, ánh mắt hơi tối lại, rất nhanh lại mỉm cười: “Sao vậy, sợ tôi sao?”

Tống Vy không có trả lời, chống ngồi dậy, dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách với anh ta.

“Giám đốc Đường, là anh đưa tôi tới bệnh viện sao?” Cô hỏi.

Đường Hạo Minh kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Phải, cô bị ngất xỉu.”

Tống Vy cắn môi dưới: “Cảm ơn, còn nữa, cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi.”

Tuy cô rất ghét người đàn ông này, cũng rất sợ người đàn ông này.

Nhưng cô không thể phủ nhận, lúc đó nếu không phải là anh ta xuất hiện kịp thời, cô bây giờ sợ rằng đã...

Rùng mình một cái, Tống Vy không dám nghĩ tiếp nữa, vô thức ôm chặt mình.

Đường Hạo Minh đưa cho cô một ly nước ấm: “Uống chút nước đỡ lạnh.”

Tống Vy nhìn nước bốc hơi nóng, chần chừ không nhận.

Đường Hạo Minh đã cười: “Sao, sợ tôi hạ độc sao?”

Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn, coi như là trầm mặc.

Đường Hạo Minh cũng không giận, nụ cười càng sâu hơn: “Yên tâm đi, tôi không hạ độc, nếu tôi thật sự muốn hại cô thì lúc đó sẽ không cứu cô, càng sẽ không đưa cô tới bệnh viện rồi, yên tâm uống đi.”

Nghe vậy, Tống Vy sau khi cắn môi dưới thì vẫn nhận lấy ly nước: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Đường Hạo Minh xua tay.

Tống Vy uống ngụm nước, nước nóng xuôi theo cổ họng chảy vào dạ dày, rất nhanh xua tan hàn ý ngưng tụ vì sợ hãi trong người của cô, khiến sắc mặt có hơi tái nhợt của cô, dần dần khôi phục lại.

Đường Hạo Minh chống đầu, mỉm cười nhìn cô.

Tống Vy bị anh ta nhìn nên rất không tự nhiên, rụt cổ lại, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, giám đốc Đường sao lại ở đất nước này?”

“Tôi tới đây có chút chuyện.” Đường Hạo Minh trả lời rất hàm hồ, rõ ràng không muốn nói cụ thể.

Sau khi Tống Vy hiểu thì cũng không hỏi nữa.

Trong phòng bệnh lại rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, có người gõ cửa phòng bệnh.

Đường Hạo Minh ngoảnh đầu: “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra, một người đàn ông đi vào: “Giám đốc Đường, hai người đó đã giải quyết rồi.”

Nghe thấy lời này, tay cầm ly nước của Tống Vy chợt siết lại.

Đường Hạo Minh đã nhìn thấy, mắt kính phản quang: “Giải quyết như nào?”

“Hai người đó là kẻ phạm tội nhiều lần ở đây, bình thường một số người không dám trêu chọc bọn họ, cho nên cũng không ai báo cảnh sát xử lý, bên phía cảnh sát cũng lười quản, tôi vừa đưa thẳng bọn họ tới cục cảnh sát, hơn nữa khuyên góp một lô vật tư quân dụng, thành công khiến phía cảnh sát đồng ý sẽ nhốt chết bọn họ.” Trợ lý trả lời.

Đây chính là quy tắc ngầm của phía cục cảnh sát phương Tây.

Cảnh sát của cục cảnh sát phương Tây đều rất là vô cảm, chỉ cần không ai báo cảnh sát, cho dù có người ăn cướp trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không nhất định sẽ quản.

Nhưng đã báo cảnh sát, rồi cho bọn họ chút lợi ích, bọn họ cũng rất vui lòng trừng trị một cách nghiêm trọng nhất với người phạm tội.

“Hài lòng với kết quả này không?” Đường Hạo Minh nhìn sang Tống Vy.

Tống Vy từ từ buông ly nước ra, gật đầu: “Ừm, cảm ơn giám đốc Đường.”

“Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?” Đường Hạo Minh đột nhiên áp sát cô.

Tống Vy vô thức ngả ra sau, lông mày nhíu lại.

Báo đáp?

Cô quả thật sẽ báo đáp, nhưng cô không dám để anh ta đưa ra yêu cầu.

Chuyện lần trước, cô tới bây giờ vẫn không quên được.

“Tôi mời giám đốc Đường ăn cơm.” Tống Vy nghĩ một chút rồi đáp.

Ngoài mời ăn cơm, cô cũng không biết nên cảm ơn anh ta như thế nào.

Vốn tưởng Đường Hạo Minh sẽ không đồng ý, sẽ kì kèo đưa ra lời cảm ơn mà anh ta muốn.

Tuy nhiên không ngờ, anh ta vậy mà đồng ý rồi.

Điều này khiến Tống Vy không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.

“Sao hả? Rất kinh ngạc sao?” Đường Hạo Minh mỉm cười hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK