Giấy giám định tâm thần, vậy mà là giấy giám định tâm thần!
“Hạo Tuấn, anh lại muốn nhốt em ở bệnh viện tâm thần sao?” Tống Huyền không dám tin mà nhìn Đường Hạo Tuấn, cơ thể run rẩy kịch liệt, trong mắt lộ sự sợ hãi vô cùng, ngay cả trong đầu cũng không nhịn được lóe hiện ký ức trước đây ở bệnh viện tâm thần.
Khoảng thời gian ở bệnh viện tâm thần, có thể nói là một quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô ta.
Ngày nào cũng có một đám bác sĩ y tá đến chữa trị cho cô ta, bắt cô ta uống thuốc, cô ta rõ ràng không bị bệnh, không có bị thần kinh.
Nhưng những bác sĩ y tá đó lại cứ nói cô có bệnh, thậm chí rất nhiều khi, cô ta bắt đầu nghi ngờ, bản thân có thể thật sự bị bệnh không.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể quay lại nơi như bệnh viện tâm thần, nếu không cô ta thật sự sẽ điên mất.
“Tôi không phải là muốn nhốt cô, mà đưa cô về nơi cô nên về.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, lạnh giọng thuật lại.
Tuy nghe ở trong tai của Tống Huyền lại vô cùng đáng sợ, nước mắt nước mũi của cô ta hòa lẫn trên mặt: “Cái gì gọi là nơi em nên về, em không có bị tâm thần, Đường Hạo Tuấn, em không có bị tâm thần!”
“Không, cô có.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, vậy mà từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt không chút độ ấm: “Lúc đầu là chính cô giả điên trốn ngồi tù, nếu con đường này là chính cô chọn, vậy thì cô phải đi cho hết.”
“Không, đừng...” Tống Huyền bò dậy, muốn túm lấy ống quần của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy nhìn thấy, trực tiếp kéo Đường Hạo Tuấn đến bên cạnh mình: “Bẩn!”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô bảo vệ mình như vậy, môi cong lên: “Ừ, quả thật khá bẩn.”
Tống Huyền nghe hai người nói mình bẩn, lửa giận trong lòng bốc lên ngút trời.
Cô ta chỉ Tống Vy, hai mắt đỏ ngầu, dường như muốn ăn thịt người vậy: “Đều tại cô, nếu cô không xuất hiện thì tôi căn bản sẽ không rơi tới bước này, tôi sẽ không bị tố sao chép, Hạo Tuấn cũng sẽ không hủy hôn ước với tôi, tôi càng sẽ không phẫu thuật thẩm mỹ rơi vào kết cục như ngày hôm nay!”
“Cô vẫn đổ vấy như vậy.” Tống Vy cười khinh: “Tôi nói rồi, cho dù không có tôi, cũng sẽ người khác tố cô sao chép, còn hôn ước của cô và Hạo Tuấn, cô từ khi nào có hôn ước với Hạo Tuấn, người có hôn ước với Hạo Tuấn không phải đều luôn là tôi sao? Là cô cướp mất, chứ Hạo Tuấn chỉ là vào sau khi phát hiện, kịp thời sửa lại sai lầm về đúng quỹ đạo của nó mà thôi.”
“Không phải, không phải!” Tống Huyền lắc đầu kịch liệt, không bằng lòng chấp nhận cách nói này.
Tống Vy thấy vậy, cũng lười nói nhiều nữa.
Dù sao mạch não của Tống Huyền khác với người bình thường, một lòng cho rằng cô ta mới là người bị hại, rơi vào kết cục này đều là bị người khác hại, bản thân không hề sai.
Cho nên đối với người như vậy, cô cũng không muốn lãng phí nước bọt.
“Chồng, cho người đưa cô ta đi đi.” Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Người quản lý ở một bên nhìn thấy, trực tiếp gọi hai bảo vệ vào.
Nhìn thấy hai bảo vệ lực lưỡng, Tống Huyền biết mình không thoát được, chỉ có thể hoảng sợ hét lên: “Đường Hạo Tuấn, Tống Vy, hai người không có tư cách đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi không có bệnh, giấy giám định trong tay hai người là giả, là giả.”
“Giả sao?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Đây là chứng cứ giám định do một bệnh viện tầm thần có quyền lực nhất bang này cấp, là thật.”
“Cho dù là thật thì sao chứ, tôi chưa từng làm giám định thần kinh, chủ nhân của giấy giám định đó cũng không phải là tôi, các người cũng không có quyền đưa tôi tới đó.” Tống Huyền cất lực giãy giụa, muốn giãy khỏi sự kìm kẹp của hai bảo vệ.
Nhưng hai bảo vệ dùng sức rất lớn, gần như sắp bẻ cánh tay của cô, cũng không giãy ra được, ngược lại mệt tới mức toát mồ hôi hột đầy đầu.
“Cô quả thật chưa từng làm giám định, nhưng vậy thì sao chứ, tìm một phụ nữ có bệnh tâm thần làm giám định, đổi tên của người phụ nữ đó thành của cô, kết quả giám định này đương nhiên cũng là của cô, đưa đi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ra lệnh.
Hai bảo vệ đưa Tống Huyền đi như vậy.
Đi được rất xe, tiếng chửi rủa độc ác của Tống Huyền vẫn có thể truyền vào phòng của ban tổ chức.
Tống Vy nghe những tiếng chửi của Tống Huyền đối với mình, gương mặt nhỏ đen xì khó coi: “Dựa vào đâu.”
“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy hừ một tiếng: “Rõ ràng là anh hạ lệnh đưa đi, giấy giám định cũng là anh làm, có liên quan gì tới em, cô ta tại sao chỉ chửi em, không chửi anh chứ?”
Nói tới chuyện này, cô nhớ tới Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi và Tống Huyền là cùng một loại người, bọn họ đều yêu Đường Hạo Tuấn, cũng hy vọng Đường Hạo Tuấn có thể đáp lại tình yêu của bọn họ.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không có, cho nên bọn họ hận cô được Đường Hạo Tuấn yêu.
Điều này rất kỳ lạ, rõ ràng là Đường Hạo Tuấn không yêu bọn họ, đối đãi lạnh lùng với bọn họ, nhưng bọn họ lại không hề hận Đường Hạo Tuấn, ngược lại hận cô, đối phó cô.
Loại mạch não này, rốt cuộc phát triển kiểu gì thế?
Lẽ nào, bọn họ thật sự cảm thấy, sau khi lật đổ cô, Đường Hạo Tuấn sẽ yêu bọn họ sao?
Muốn ăn đào thế à.
“Bởi vì bọn họ không dám.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy cười mỉa: “Em ngược lại cảm thấy, ngoài không dám ra, còn không nỡ nữa, dù sao anh là Bạch Nguyệt Quang, trái tim của bọn họ.”
“Em là trái tim của anh.” Đường Hạo Tuấn cầm tay của cô để ở vị trí trái tim của mình.
Tống Vy cảm nhận được nhịp tim của anh, dở khóc dở cười: “Dẻo mồm.”
“Được rồi, em đi thi đi, những chuyện còn lại liên quan tới Tống Huyền, anh sẽ xử lý.” Đường Hạo Tuấn nhìn thời gian, nói với Tống Vy.
Tống Vy ừ một tiếng, cô rời khỏi.
Dù sao bây giờ Tống Huyền đã bị đưa tới bệnh viện tâm thần rồi, chuyện phía sau, cô cũng không cần quá chú ý, chuyên tâm thi đấu là được.
Mọi chuyện đều có Đường Hạo Tuấn xử lý rồi.
Trở về hiện trường cuộc thi.
Một đám nhà thiết kế vây lại.
“Tống, Tô Huyền đó sao rồi?”
“Phải đó, trừng phạt cho hành vi gian lận của cô ta là gì?”
Nghe một đám nhà thiết kế ríu rít hỏi, Tống Vy chỉ cảm thấy trong tai ong ong cả lên.
Cô vội vàng làm một động tác dừng, đợi sau khi bọn họ dừng lại, lúc này mới trả lời: “Yên tâm đi, Tống Huyền... không phải, Tô Huyền bây giờ đã bị đưa đi rồi, còn đưa đi đâu thì tôi sẽ không nói cho mọi người nữa, nhưng mọi người có thể yên tâm, cô ta sẽ không tiếp tục tham gia cuộc thi nữa, hơn nữa liên quan tới hành vi gian lận của cô ta, ban tổ chức sẽ báo lên hiệp hội, tiến hành phong sát đối với cô ta.”
Có thể bị hiệp hội phong sát hai lần, Tống Huyền cũng là nhân tài.
Dù sao người bình thường thật sự không làm được.
Nghe thấy Tống Huyền sẽ bị phong sát, những nhà thiết kế này yên tâm rồi.
Bọn họ sợ Tống Huyền chỉ là bị hủy tư cách thi đấu thì không có việc gì nữa.
Nhưng bây giờ nghe thấy cô ta còn bị phong sát, trong lòng đều rất vui mừng.
Bọn họ đều là các nhà thiết kế xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ ở các nước, có thiên phú, có thực lực, cho nên đương nhiên đều rất kiêu ngạo, cực kỳ xem thường hành vi kiểu sao chép gian lận.
Cho nên bọn họ đương nhiên hận không thể Tống Huyền bị phong sát.
Rất nhanh, cuộc thi bắt đầu, người chủ trì bước lên sân khấu, trước khi công bố chủ đề thi đấu, đã nói cách xử lý liên quan tới Tống Huyền, phong sát!
Điều này giống hệt như những gì Tống Vy nói, hiện trường cuộc thi đều rất vui mừng.
Cùng lúc này, trang web chính của tổng bộ hiệp hội thiết kế cũng công bố scandal liên quan tới việc Tống Huyền gian lận trong cuộc thi đấu, cả giới thời trang đều dậy sóng, dù sao dám gian lận ở trong cuộc thi quốc tế như này, lá gan không phải là lớn bình thường.
Nhất thời, tiếng xấu của Tống Huyền vang xa, hơn nữa đây đã là lần thứ hai rồi.
Lần đầu tiên là ở trong nước, với thân phận Tống Huyền.
Lần thứ hai là bây giờ, với thân phận Tô Huyền.
Bất luận thân phận nào, đều có thể bị Tống Huyền chơi sập, không thể không nói, ở phương diện này, không ai so được.
“Ha... Đáng đời.” Tống Vy xem bình luận ở trên mạng, thấp giọng nói.
Lần này Tống Huyền không chỉ hủy hoại bản thân, cũng đã liên lụy tới đất nước H đứng sau cô ta.