“Ra ngoài...” Cơ thể Đường Hạo Tuấn hơi run rẩy, giọng nói cực kì khàn nhả ra hai chữ mơ hồ không rõ.
“Hả?” Tống Vy không nghe rõ, có chút ngơ ngác: “Tổng giám đốc Đường anh nói gì cơ, anh nói lại đi, tôi không nghe thấy!”
“Đi...” Đường Hạo Tuấn lại nói thêm lần nữa, lần này giọng anh lại càng khàn thêm.
Tống Vy vẫn không nghe rõ, bước lên một bước muốn tới gần để nghe.
Nhưng lúc cô vừa đi tới, Đường Hạo Tuấn ngửi thấy mùi thơm thanh mát tỏa ra trên người cô, con ngươi co rút lại, sợi dây lý trí duy nhất còn sót lại hoàn toàn đứt phựt.
Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn chằm chằm Tống Vy.
Tống Vy bị anh nhìn cho trong lòng run rẩy, bờ môi đỏ mấp máy, đang định nói gì đó.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô xuống sofa, sau đó cúi người đè lên.
Tống Vy kinh hãi tới mức cả người ngây ra, một lúc sau mới hoàn hồn lại được, vội vã đẩy người đàn ông trên người, muốn đẩy người đàn ông ra.
“Tổng giám đốc Đường, anh bình tĩnh một chút, đừng manh động, anh nhìn xem tôi là ai, buông tôi ra trước có được không?” Tống Vy vừa đẩy vừa kêu lên.
Nhưng lúc này Đường Hạo Tuấn đã không còn lý trí nữa, chẳng hề nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào của cô.
Anh nhìn chằm chằm bờ môi đỏ kia, híp mắt lại, không thể nhịn nổi nữa, cúi đầu xuống hôn lên.
“Ưm…” Tống Vy bị hôn đến ngớ người, đôi mắt trợn tròn, quên luôn cả chuyện giãy giụa.
Cho đến tận khi tay của người đàn ông ấy chạm vào cơ thể thì cô mới giật bắn mình, đột ngột tỉnh táo lại.
Sao lại làm như thế này được?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy dần đỏ ửng, cơ thể cũng bắt đầu vùng vẫy thật mạnh, muốn ngăn cản người đàn ông này lại.
Nhưng càng tỏ ra chống cự bao nhiêu thì hành động của người đàn ông kia lại mạnh mẽ hơn bấy nhiêu.
Đường Hạo Tuấn như bị cô chọc tức, hành vi của anh cũng trở nên sỗ sàng hơn.
Cơ thể Tống Vy run lẩy bẩy, trong cơn oán hờn, cô cắn vào bả vai Đường Hạo Tuấn một cái như để trả thù.
Đường Hạo Tuấn bị đau liền “hừ” lên một tiếng đầy bực dọc, đáy mắt đỏ thẫm chợt lóe lên vẻ sực tỉnh, lý trí cũng từ đó trở về đôi chút.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái đang thở hổn hển dưới người mình, đôi đồng tử bỗng dưng rụt lại một thoáng, cho thấy rõ anh khiếp sợ nhường nào khi thấy chuyện mình vừa làm với cô.
Thế nhưng, nỗi sợ hãi ấy chẳng kéo dài bao lâu thì đã thấy Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng, dường như đã quyết làm điều gì đó rồi. Anh cụp mi mắt xuống, che đi nét tăm tối hiện trong đôi mắt, cơ thể động đậy.
Bác sĩ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động vang lên từ trong phòng, gương mặt già khọm đỏ hết cả lên. Cuối cùng ông ta vẫn không có dũng khí giơ tay lên gõ cửa, đành khẽ ho một tiếng rồi đeo túi y tế của mình lên, bước lùi ra xa một tí.
Không biết đã qua bao lâu, lúc này Đường Hạo Tuấn mới nhổm dậy khỏi người Tống Vy.
“Anh…” Đôi mắt Tống Vy ướt át, đỏ ửng lên nhìn anh thể như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng còn hơi sức để mở lời, cô nghiêng đầu sang một bên hôn mê bất tỉnh.
Đường Hạo Tuấn ngẩn người, vội vàng gom mớ áo quần dưới đất lên phủ cho cô, rồi bế cả người cô lên, bước thật nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
Bác sĩ vẫn đợi ở ngoài phòng nãy giờ thấy hai người đi ra thì giật thót cả mình, nhanh như chớp bật dậy, nói: “Tổng giám đốc Đường!”
“Theo sau!” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu vứt lại hai từ ấy xong, đôi chân cũng thoăn thoắt đi về phía thang máy.
Lúc trở về chung cư thì trời cũng đã rạng sáng
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy vào trong căn hộ của mình.
Dì Vương vẫn còn chưa ngủ mà đang xem tivi, nghe được ngoài cửa có tiếng vang bèn vội vã đi ra mở cửa.
Khi trông thấy Đường Hạo Tuấn lẫn Tống Vy quần áo xộc xệch đứng ở ngoài, bà ấy há hốc mồm miệng: “Thưa cậu, cậu và cô Tống thế này là…”
“Lát nữa có gì thì nói sau, dì đi theo tôi đến phòng tắm đã.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy lướt qua người dì Vương đi thẳng về phía phòng tắm.
Dì Vương tỏ ý bảo bác sĩ cứ lựa chỗ ngồi thoải mái, rồi mới theo đuôi vào phòng tắm.
Đường Hạo Tuấn xả xong nước vào bồn tắm, cởi hết đồ Tống Vy ra rồi đặt cô vào đó.
Dì Vương vừa vào đến nơi đã hốt hoảng khi trông thấy toàn thân Tống Vy lấm tấm những vệt hồng đỏ, rồi lại nhìn trên cổ Đường Hạo Tuấn cũng lộ ra vài dấu đỏ ửng, chỉ một thoáng đã ngộ ra: “Cậu à, vậy ra, cậu với cô Tống đây…”
Đường Hạo Tuấn biết bà ấy định nói gì, không tỏ thái độ gì, chỉ “ừ” một tiếng tỏ ý thừa nhận.
Dì Vương bỗng cười tít mắt: “Chúc mừng cậu nha!”
Bà ấy đã nhận ra cậu nhà mình có ý với cô Tống đây từ lâu rồi. Nếu không thì sao ngày nào cũng chạy qua nhà người ta, còn đưa đón con người ta đi học chứ?
Mặc dù, đúng là hồi mới đầu chuyện cô Tống có hai đứa con khiến cô hơi mất điểm trong mắt bà ấy, thấy cô không mấy xứng đôi với cậu nhà, nhưng cậu nhà thích cô mà hai đứa bé kia nom cũng rất đáng yêu, bà ấy thấy, như vậy cũng rất tốt. Chỉ cần cậu nhà thích là được rồi.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu chúc mừng của dì Vương, khóe mắt tức thì giật giật: “Được rồi, dì giúp cô ấy tắm rửa đi. Tôi ra ngoài hỏi chuyện với bác sĩ.”
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên hiện giờ anh cứ thấy đầu óc mình quay cuồng.
“Được rồi, được rồi, cậu cứ ra nói chuyện đi.” Dì Vương gật đầu lia lịa, cũng không hỏi anh vì sao phải nói chuyện với bác sĩ. Bà ấy lấy một chiếc khăn lông rồi ngồi xuống cạnh bồn tắm.
Đường Hạo Tuấn thoáng nhìn Tống Vy đang ở trong bồn, day hai bên thái dương đang căng ra đau đớn rồi đi ra ngoài.
Ra đến phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế, anh gật đầu với bác sĩ, ra hiệu đã có thể bắt đầu chẩn đoán rồi.
Bác sĩ tiến đến bắt mạch cho anh, xem qua đồng tử của Đường Hạo Tuấn xong mới thu tay lại, báo với anh: “Tổng giám đốc Đường, dù phản ứng trên cơ thể anh đã được giải nhưng vẫn còn sót lại một ít, cần phải tiêm một mũi mới được.”
“Vậy tiêm đi.” Đường Hạo Tuấn lắc lắc cái đầu dần mê man của mình, trả lời.
Nghe thấy anh đã đồng ý, bác sĩ mới mở hòm thuốc của mình, lấy ra một ống tiêm.
Đường Hạo Tuấn vừa mới vén tay áo lên, đặt cánh tay lên trên bàn trà thì điện thoại đã reo chuông.
Anh dùng tay còn lại lấy điện thoại ra nhìn xem, là Trình Hiệp gọi đến. Anh lấy ngón cái kéo nút trả lời sang rồi kề di động vào bên tai: “Làm xong chưa?”
“Xong cả rồi ạ. Hơn nữa Tống Huyền cũng đã thú nhận rồi, bảo rằng cô ta được Tống Huy Khanh giúp đỡ chạy thoát khỏi bệnh viện tâm thần với mục đích muốn bỏ thuốc anh, quan hệ với anh. Bởi vì nếu làm như vậy thì chắc chắn anh buộc phải có trách nhiệm với cô ta.”
“Có trách nhiệm?” Đường Hạo Tuấn nheo lại đôi mắt hằn lên sự nguy hiểm: “Cô ta nghĩ hay thật đấy!”
Trình Hiệp gật đầu phụ họa, đôi mắt sau lớp kính kia choán đầy vẻ khinh bỉ: “Còn chưa hết đâu ạ, kế hoạch này là hai ba con họ thông đồng với nhau mà ra đấy. Vì Tống Huy Khanh hy vọng rằng Tống Huyền sẽ mang thai con của anh, có thế thì không những Tống Huyền không cần phải ngồi tù, mà Tống Huy Khanh còn có thể lợi dụng đứa bé này như một điểm yếu hòng uy hiếp anh và Tống Huyền phải kết hôn. Đúng là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích.”