Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hạ lắc đầu, trên mặt tràn đầy sự xin lỗi: “Chưa.”

“Chưa?” Tống Vy cau mày: “Sao vậy, là xe xảy ra vấn đề gì hay là sao?”

“Không phải.” Giang Hạ cắn môi: “Là vấn đề của bọn tớ, Vy Vy, tớ với mẹ thương lượng rồi, chúng tớ không rời đi nữa.”

“Tại sao?” Tống Vy kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Giang Hạ cúi đầu: “Bọn tớ muốn ở lại, cứ chuyển nhà như vậy, quá mệt, cũng quá phiền phức.”

“Nhưng Kiều Phàm đã liên lạc với mọi người rồi, có lẽ rất nhanh anh ta sẽ tìm thấy cậu, cậu....”

“Anh ta đã tìm đến rồi.” Giang Hạ nói.

Khuôn mặt Tống Vy tràn đầy sự kinh ngạc: “Cái gì? Đã tìm đến rồi?”

“Ừ.”

“Vậy cậu không sao chứ?” Tống Vy vội đứng dậy. Giọng điệu lo lắng hỏi.

Không ngờ, Kiều Phàm đã tìm đến rồi.

Cô biết sớm muộn gì Kiều Phàm cũng tìm đến, dù sao đã có được phương thức liên lạc của Giang Hạ, chắc chắn biết được tung tích trước mắt của Giang Hạ

Không ngờ bây giờ người đã đến rồi.

Bây giờ trong lòng Kiều Phàm có dụng ý xấu với Giang Hạ, đặc biệt là đối với đứa bé trong bụng của Giang Hạ, càng không thể khoan dung, cô sợ bây giờ Kiều Phàm lại kéo Giang Hạ đi phá thai.

Mà Kiều Phàm là một người đàn ông khỏe mạnh, Giang Hạ muốn dùng sức để phản kháng lại anh ta là điều không thể nào.

Giang Hạ biết Tống Vy quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười trả lời: “Tớ không sao, yên tâm đi Vy Vy.”

“Thật sự không sao?” Tống Vy cau mày, trong lòng vẫn rất lo lắng.

Giang Hạ nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không sao, tớ không lừa cậu, Kiều Phàm đúng là đã tìm đến đây, nhưng anh ta vẫn chưa làm gì đã bị ba tớ đánh nhập viện rồi.”

“Phụt!” Tống Vy bị sặc nước miệng của mình, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Đợi đã, bị đánh nhập viện? Chú làm?”

Đừng trách cô kinh ngạc như vậy, thật sự chuyện này quả là khiến người khác không dám tin.

Sự sợ hãi của nhà họ Giang với Kiều Phàm, trong lòng cô biết rất rõ.

Nên đối với việc ba Giang đánh Kiều Phàm nhập viện, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Giang Hạ biết Tống Vy chấn động cái gì, nói thật, ngay bản thân cô lúc nhìn thấy ba mình ra tay với Kiều Phàm, cô cũng rất kinh ngạc.

Mặc dù cô đã quên tất cả những ký ức liên quan đến Kiều Phàm, không biết gia đình mình sợ Kiều Phàm đến mức nào.

Nhưng dựa vào việc bản thân nghe thấy tên của Kiều Phàm đã run rẩy, và dáng vẻ như bước vào trận đại chiến của ba, cô biết, cả nhà bọn họ rất sợ Kiều Phàm.

Nên đối với việc ba có thể chống lại sự sợ hãi với Kiều Phàm, ra tay với Kiều Phàm, trong lòng cô cũng vừa kinh ngạc vừa bái phục.

“Đúng vậy, là ba tớ làm, hơn nữa tớ còn nghi ngờ, nếu như không sợ đánh chết người, ba tớ thậm chí còn có thể giết chết anh ta, mọi việc trót lọt.” Giang Hạ day ấn đường, thở dài.

Tống Vy mím môi: “Nhưng đừng có suy nghĩ như vậy, Kiều Phàm chết rồi, chú cũng xong luôn.”

“Tớ biết, nên trong giây phút cuối cùng, tớ đã ngăn ba lại, sau đó gọi xe cứu thương.” Giang Hạ gật đầu nói.

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhưng cậu và dì thật sự quyết định không rời đi nữa? Tại sao lại có quyết định như vậy?”

Ban ngày, cô nhận được điện thoại của ba Giang, trong điện thoại, ba Giang vẫn hi vọng cô và Thời Tuấn cử người đến, đưa bọn họ rời đi, bởi vì Kiều Phàm đã biết được tung tích của bọn họ, có thể tìm đến bất cứ lúc nào.

Mà ba Giang là chủ gia đình, ý kiến của ông, chắc chắn cũng là ý kiến của Giang Hạ và mẹ Giang.

Nhưng bây giờ mới có mấy tiếng, Giang Hạ và mẹ Giang quyết định không rời đi nữa, quyết định này chắc chắn không phải có từ đầu, mà là quyết định nhất thời của hai mẹ con.

Nên cô muốn biết lý do tại sao.

Giang Hạ mím môi, chần chừ hai giây, sau đó mới trả lời: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chính là bọn tớ muốn ở lại, cùng đối phó với Kiều Phàm.”

“Cùng đối phó với Kiều Phàm?” Tống Vy nhướng mày: “Rốt cuộc tại sao hai người lại có suy nghĩ như thế này?”

“Thực ra lúc nhìn thấy ba tớ đối phó với Kiều Phàm đã sinh ra suy nghĩ này.” Giang Hạ thở dài: “Giống như cậu nghĩ, Kiều Phàm có quyền có thế lực, mà nhà họ Giang bọn tớ, chỉ là người bình thường, theo lý mà nói, không thể đấu lại được anh ta.”?

Tống Vy gật đầu.

Không sai, cô quả thật có suy nghĩ này.

Giang Hạ kéo khóe miệng: “Lúc đầu, nhà họ Giang bọn tớ cũng nghĩ như vậy, nên từ trước đến nay đều trốn tránh Kiều Phàm, có thể trốn là trốn, sau đó nhà họ Giang bọn tớ, ngày càng sợ anh ta, ngày càng nhút nhát, ngày càng cảm thấy thật sự không đấu lại được anh ta, nhưng lúc nãy, ba tớ trong lúc tức giận đã ra tay với Kiều Phàm, mà Kiều Phàm cũng rất nhẹ nhàng, bị ba tớ đánh ngã xuống đất, giây phút đó, tớ đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra, hóa ra bọn tớ cũng không phải không đấu lại được anh ta, anh ta thực ra cũng không mạnh như vậy.”

“Ớ…” Tống Vy cau mày, luôn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó, nhưng cũng không nói ra được.

Giang Hạ lại thở dài, nói: “Nên sau khi tớ và mẹ thương lượng với nhau, quyết định ở lại, Kiều Phàm đã không mạnh như vậy, không phải không có cách nào chống lại, vậy cả nhà tớ ở lại, tớ không tin, cả nhà tớ cùng nhau mà vẫn không đấu lại Kiều Phàm, cho dù anh ta có thế lực, nhưng bây giờ anh ta ở đây cũng chỉ có một mình anh ta.”

“Mặc dù nói như vậy, nhưng sợ ngộ nhỡ sao.” Tống Vy vẫn còn chút không yên tâm.

Giang Hạ cười: “Vy Vy, tớ biết sự lo lắng của cậu, nhưng bọn tớ đã quyết định rồi, hơn nữa chuyển nhà khắp nơi, trốn tránh khắp nơi, thật sự quá mệt, ba mẹ tớ cũng lớn tuổi rồi, tớ cũng không nhẫn tâm nhìn họ vì tớ mà trốn đông trốn tây.”

Những lời này, đột nhiên khiến Tống Vy không còn lời nào để nói.

Cô thử đặt mình vào Giang Hạ, nghĩ xem nếu như mình có ba mẹ lớn tuổi như vậy, bản thân mình cũng không muốn để ba mẹ cùng mình lang bạt kỳ hồ như vậy.

Đúng, cô cũng không muốn.

Nên bây giờ, cô cũng hiểu được suy nghĩ của Giang Hạ.

Day thái dương, Tống Vy nghiêm túc hỏi: “Giang Hạ, tớ hỏi lại một lần nữa, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Cậu phải biết, nếu như lần này không rời đi, sau này Kiều Phàm làm ra chuyện gì đó, cậu không có cách nào để hối hận.”

Giang Hạ nhìn mẹ Giang ở bên cạnh.

Mẹ Giang mỉm cười với cô, sau khi trả lời bà bằng một nụ cười, cô nói với Tống Vy ở đầu bên kia điện thoại: “Tớ biết, Vy Vy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, ở lại, cho dù hậu quả sau này có như thế nào, ít nhất cả nhà tớ vẫn luôn ở bên nhau, xấu nhất chẳng qua là cả nhà tớ cùng chết mà thôi, có lúc tớ thậm chí còn nghĩ, chết ít nhất còn tốt hơn mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía.”

Tống Vy cau mày: “Nói cái gì thế, cái gì mà chết với cả không chết.”

Giang Hạ cười: “Được được được, là tớ nói sai, nhưng Tống Vy, tớ thật sự nghĩ như vậy, tớ tin, ba tớ cũng nghĩ như vậy, không có ai muốn lúc nào cũng trốn chui trốn lủi.”

Tống Vy thở dài: “Tớ biết rồi, mọi người đã quyết định rồi, tớ cũng không khuyên nữa, tớ biết, cho dù tớ khuyên thế nào, quyết định của cậu cũng không thay đổi, vậy thì tớ tôn trọng cậu.”

“Cảm ơn.” Giang Hạ vô cùng cảm động.

Tống Vy khẽ cười: “Cảm ơn tớ làm gì, bọn mình là bạn bè, năm đó lúc tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, mọi người cũng cố gắng giúp đỡ tớ như vậy, nên bây giờ tớ giúp mọi người, cũng là điều nên làm.”

“Tớ biết, nhưng vẫn cảm thấy hơi có lỗi với cậu.” Giang Hạ cúi đầu: “Bởi vì lúc đầu bọn tớ quyết định rời đi, bây giờ người hai người cũng phái đến rồi, bọn tớ lại không đi nữa, khiến người của hai người mất công đi một chuyến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK