Tống Vy lại hỏi ngay: “Đúng rồi, cô còn chưa biết bên cháu nữa, cháu tên gì thế?”
“Cậu ấy tên là Trần Minh Đức ạ.” Tống Hải Dương trả lời thay cậu bé.
“Minh Đức?” Tống Vy cười rộ lên: “Cái tên thật đáng yêu.”
Trần Minh Đức có vẻ hơi ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Rất nhanh, Trần Minh Đức đã về tới nhà.
Tống Vy dừng xe.
Sau khi xuống xe, Trần Minh Đức vẫy tay với Tống Vy: “Cô ơi, cảm ơn cô ạ.”
“Không cần cảm ơn, cháu nhất định phải nói chuyện hôm nay cho mẹ đấy, để mẹ cháu gọi điện cho giáo viên, biết không hả? Nếu không thì những bạn kia vẫn sẽ bắt nạt cháu nữa.” Tống Vy dặn dò.
Cậu bé ảm đạm cụp mắt, nhưng rất nhanh lại gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
“Vậy cô đi trước đây, hẹn gặp lại.” Tống Vy lên xe, lái xe rời đi.
Trần Minh Đức đứng im tại chỗ vẫy tay theo xe, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe nữa cậu bé mới chạy vào khu dân cư hơi xập xệ.
Trên xe, Tống Hải Dương đột nhiên nói: “Mẹ, không có tác dụng gì đâu ạ.”
“Cái gì không có tác dụng?” Tống Vy nghi hoặc nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
Tống Hải Dương đá chân: “Chính là Trần Minh Đức kia đó ạ, cậu ấy bị bắt nạt rất lâu rồi, cũng không phải không nói với cô giáo, nhưng cô giáo không quản nổi mấy đứa kia, mấy đứa kia sau khi im ắng một quãng thời gian rồi lại bắt nạt cậu ấy nữa thôi.”
“Là thế sao?” Tống Vy nhíu mày.
Xem ra tình huống này, cũng chỉ còn cách chuyển trường thôi.
Nếu không thì Trần Minh đức kia sẽ bị bắt nạt như thế mãi.
“Đúng ạ, mấy người bắt nạt Trần Minh Đức đều là hàng xóm của cậu ấy. Bọn họ tận mắt nhìn thấy chị gái cậu ấy bị cảnh sát bắt đi, vậy nên liền tung tin chị gái cậu ấy là tội phạm giết người khắp nơi, cuối cùng mấy bạn ở nhà trẻ và bố mẹ đều biết chuyện này.” Tống Hải Dương gật gù nói tiếp.
Tống Vy giật mình hiểu ra: “Bảo sao mấy phụ huynh kia thấy Minh Đức bị bắt nạt cũng không có ý tới giúp đỡ.”
“Cho nên Trần Minh Đức kia ở nhà trẻ vẫn luôn cô đơn một mình, không có ai làm bạn với cậu ấy cả.”Tống Hải Dương buông thõng tay.
Tống Vy im lặng một lát: “Vậy, chị của Minh Đức thật sự là tội phạm giết người sao?”
“Con không biết, nghe nói là phạm tội cố ý giết người nhưng không thành. Trần Minh Đức vẫn luôn nói chị của cậu ấy bị oan, chưa từng làm chuyện đó, chị cậu ấy là gánh tội thay người khác. Nhưng rốt cuộc có phải thế không, ai đâu biết được.” Tống Hải Dương chống má, dáng vẻ như ông cụ non.
Tống Vy không nói gì.
Dù sao thì đây cũng là chuyện nhà người ta.
Không lâu sau, ba người về tới biệt thự.
Tống Vy dắt hai đứa nhỏ vào, nhưng lại nhìn thấy một vali hành lý đặt trong phòng khách.
Dì Vương đứng ngay bên cạnh vali hành lý gọi điện thoại, cũng không biết người đầu bên kia điện thoại nói gì mà bà gật đầu liên tục: “Vâng, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho người mang qua.”
Nói xong bà liền cúp điện thoại, vừa mới quay người liền nhìn thấy Tống Vy và hai đứa nhỏ.
“Mợ chủ, mợ về rồi.” dì Vương bỏ lại điện thoại vào túi quần, cười nói.
Tống Vy gật đầu, sau đó ánh mắt cô rơi xuống vali hành lý bên cạnh bà: “Dì Vương, đây là của cô Lâm sao?”
Lâm Giai Nhi muốn chuyển đi sao?
Nghĩ đến tính khả năng này, trong lòng Tống Vy vui sướng kích động.
Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của dì Vương.
“Không phải ạ.” Dì Vương lắc đầu nói: “Đây là... là của cậu chủ.”
Sắc mặt Tống Vy biến đổi, niềm vui trong lòng lập tức như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, lạnh đến mức cô không nhịn được phải run rẩy, thật lâu sau cô mới tìm về giọng nói: “Của Đường Hạo Tuấn?”