“Không sao, không gọi thì không gọi vậy.” Đường Hải Minh xua tay, giống như không để ý, ngược lại còn bảo nhân viên khác ở trong cửa hàng lấy một ít đồ ăn cho đứa nhỏ.
Mặc dù đứa nhỏ trưởng thành sớm, thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, lập tức không rời được mắt.
Trong lòng Tống Vy cũng lập tức mềm đi, hơi cúi người xuống vỗ vao vai cậu bé: “Đi thôi.”
“Vâng.” Tống Hải Dương vui vẻ gật đầu, đi đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa ăn đồ ăn vặt.
Lúc này, nhân viên bán hàng vừa mới rời đi cầm một bản hợp đồng quay trở lại, đưa bản hợp đồng cho Tống Vy.
Tống Vy liếc nhìn, lông mày nhíu lại: “Đây không phải là chiếc xe mà tôi muốn.”
“Đây là chiếc mà Sếp Đường vừa mới chọn cho cô.” Nhân viên bán hàng mỉm cười lịch sự trả lời.
“Không sai, không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, bảo cậu ta đưa chiếc xe phía sau kia cho cô, chiếc xe kia dù là hình dáng hay là tính năng đều tốt hơn chiếc xe mà cô nhìn trúng.” Đường Hạo Minh chỉ vào chiếc xe mình chọn.
Tống Vy nhìn theo, đôi môi đỏ mím lại: “Sếp Đường, chiếc xe kia tôi đã nhìn qua rồi, nhưng giá vượt quá phạm vi kế hoạch của tôi, nên tôi đã từ bỏ.”
“Vậy tôi bán cho cô với giá của chiếc xe này, thế nào?” Đường Hạo Minh khẽ vỗ vào chiếc xe mà Tống Vy chọn.
Tống Vy nheo mắt lại, sau đó lắc đầu: “Không được Sếp Đường, vô công bất thụ hưởng.”
Nói xong, cô đưa hợp đồng trong tay cho nhân viên bán hàng: “Làm phiền anh giúp tôi đổi thành hợp đồng của chiếc xe này.”
Nhân viên bán hàng khó xử nhìn về phía Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh khẽ gật đầu: “Làm theo lời cô ấy nói đi.”
“Được rồi.” Nhân viên bán hàng lại đi xuống.
Đường Hạo Minh sờ cằm nhìn Tống Vy: “Cô không muốn tiếp nhận ý tốt của tôi với cô như vậy sao?”
Tống Vy vuốt tóc, cười nói: “Tôi hiểu Sếp Đường, Sếp Đường là một người sẽ không để mình chịu thiệt, nếu như lần này tôi nhận ý tốt của anh, chắc chắn anh sẽ đưa ra điều kiện, nhờ tôi làm giúp anh, hơn nữa, bởi vì chuyện của Hải Dương, tôi đã nợ anh một ân tình vẫn chưa trả, tôi không muốn nợ nữa!”
Nghe thấy vậy, Đường Hạo Minh sững sờ một chút, sau đó tâm trạng thoải mái cười lớn.
“Vy Vy, đúng là không có gì có thể giấu được cô.” Anh ta đẩy mắt kính: “Vậy Vy Vy cô có tình nguyện giúp tôi một chút không?”
Tống Vy không chút do dự lắc đầu: “Rất xin lỗi, Sếp Đường, trừ khi anh dùng ân tình cứu Hải Dương cầu xin tôi, tôi sẽ đồng ý, còn về những thứ khác, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ giúp anh.”
“Cô đúng là tuyệt tình mà.” Đường Hạo Minh cười khổ một tiếng, giây tiếp theo mắt kính lại phản lên tia sáng, giọng điệu cũng thay đổi: “Nhưng lần này, cô không đồng ý thì cũng phải đồng ý, đồ ăn vặt mà Hải Dương ăn cũng không rẻ, đều là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, cô cũng phải trả tôi, tôi là một thương nhân, từ trước đến này chưa từng miễn phí cho người khác đồ, nên Vy Vy….”
Anh ta cười như không cười nhìn Tống Vy.
Khuôn mặt nhỏ bé của Tống Vy sa sầm: “Sếp Đường, anh đúng là nham hiểm mà.”
Đường Hạo Minh nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của cô, cũng không quan tâm, cười haha: “Không được gọi là nham hiểm, chỉ là tôi sớm đoán ra được cô sẽ từ chối, nên chuẩn bị trước mà thôi.”
Tống Vy giơ siết chặt nắm tay: “Vậy đồ ăn vặt kia bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi cho anh.”
“Tôi không cần tiền.” Đường Hạo Minh lắc lắc ngón tay: “Tôi chỉ cần cô giúp đỡ, yên tâm đi, chỉ là một chuyện rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi.”
Tống Vy thấy anh ta mềm cứng đều không ăn, cũng không biết phải làm sao, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lúng nói: “Nói đi, chuyện gì?’
“Rất đơn giản, cô chỉ cần….” Đường Hạo Minh ghé vào tai cô, thì thầm với cô mấy câu.
Tống Vy nghe xong, trợn tròn mắt: “Cái gì, anh bảo tôi giả vờ làm vợ của anh, bảo Hải Dương giả vờ làm con trai của anh, giúp anh đối phó với chuyện xem mắt?”
“Hả?” Tống Hải Dương đang ở trong khu nghỉ ngơi, nghe thấy mẹ nhắc đến tên của mình, chớp chớp mắt, tò mò nhìn qua.