Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Giang Hạ đột nhiên khựng lại, cuối cùng cúi đầu xuống, thần sắc ảm đạm mà khuấy khuấy canh trong chén, không nói gì nữa.

Tống Vy thầm thở dài khi nhìn cô ta như thế này, bước tới vỗ vai cô ta rồi đáp: “Trên đường về có gặp người quen nên hoãn lại một lúc.”

“Ai?” Kiều Phàm giả vờ không nhìn thấy Tống Vy an ủi Giang Hạ, vẫn cười dịu dàng.

Tống Vy cũng không giấu diếm, chỉ xuống lầu: “Là cô Lâm.”

“Lâm Giai Nhi?” Đôi mắt sau mắt kính của Kiều Phàm nheo lại: “Bọn em đã nói gì?”

“Không nói gì, cô ấy hỏi tôi tại sao không bảo vệ mắt tốt.” Tống Vy nhún nhún vai.

Kiều Phàm cau mày trầm ngâm.

Giang Hạ cầm muỗng đưa đến bên miệng anh ta.

Anh ta ngửa cổ ra sau, lại đẩy muỗng ra, biểu thị không uống nữa.

Giang Hạ nhìn nửa bát canh gà còn thừa lại, nhưng cũng không khuyên, cô ta biết, cô ta có khuyên thì anh ta cũng sẽ không uống, nói không chừng còn làm anh ta tức giận, bèn cười khổ mà đặt chén xuống.

“Vy, tại sao cô ta lại chất vấn em không bảo vệ đôi mắt của mình chứ?” Kiều Phàm hoàn toàn không quan tâm đến hành vi của mình đối với Giang Hạ mà nói có phải là quá nhẫn tâm không, chỉ nhìn Tống Vy hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cô ta nói tôi có một đôi mắt đẹp, tháng trước đã nói với tôi rằng tôi phải bảo vệ đôi mắt của mình, vừa được biết mắt của tôi bị viêm, liền trở nên giống như điên vậy, như thể tôi làm chuyện gì có lỗi với cô ta vậy đó.”

Nhớ lại đôi mắt đẫm lệ của Lâm Giai Nhi lúc đó, cô không khỏi rùng mình.

Lâm Giai Nhi lúc đó không khác gì một kẻ điên.

“Tôi biết rồi!” Bàn tay đặt dưới chăn bông của Kiều Phàm siết chặt lại, ánh mắt đầy u ám.

Người phụ nữ Lâm Giai Nhi đó, thực sự đã ngắm trúng giác mạc của Tống Vy!

“Phàm, anh đã biết gì à?” Giang Hạ nhìn Kiều Phàm hỏi.

Tống Vy cũng gật đầu, tỏ ý muốn biết.

Kiều Phàm phớt lờ Giang Hạ, nhìn thẳng vào Tống Vy: “Giác mạc của em!”

“Giác mạc?” Tống Vy sững sờ, một giây sau liền mở to mắt một cách không thể tin được: “Phàm, ý của anh là cô ấy muốn giác mạc của tôi, cho nên mới bảo tôi bảo vệ đôi mắt của mình?”

“Đúng vậy, ngoại trừ lý do này, tôi không thể giải thích tại sao cô ta nhìn thấy đôi mắt của em lại trở nên kích động như vậy nữa.” Kiều Phàm gật đầu.

Giang Hạ nuốt nước miếng: “Không phải chứ, Lâm Giai Nhi đó muốn lấy giác mạc người sống, đây là phạm pháp đó!”

“Tôi cũng cảm thấy không thể.” Tống Vy kinh hồn bất định mà lắc đầu: “Bác sĩ Mạnh và họ đã đặt giác mạc cho cô Lâm rồi, làm sao có thể muốn của tôi được.”

Kiều Phàm biết cô khó tin, dù sao loại chuyện này cũng thật sự quá khó tin, cho nên cũng không có ý muốn cô phải tin, anh ta đẩy đẩy kính và nghiêm túc nhắc nhở: “Không cần biết Lâm Giai Nhi có phải muốn giác mạc của em hay không, Vy, em nhất định phải chú ý, cách xa cô ta một chút.”

“Đúng vậy, Vy, không chỉ cô ta, mà những người có liên quan đến Sếp Đường cũng đừng lại gần.” Giang Hạ cũng nhìn Tống Vy dặn dò.

Tống Vy siết chặt hai tay, ừm một tiếng: “Tớ biết rồi.”

Nhịp tim của cô lúc này vẫn có chút nhanh, không thể bình tĩnh lại được.

Bởi vì lời nói của Kiều Phàm thực sự khiến cô sợ hãi.

Đúng lúc này, một y tá đột nhiên gõ cửa, mở cửa thò đầu vào: “Cô Giang, đã chín giờ rồi, bác sĩ Kiều đến giờ phải đo nhiệt độ cơ thể rồi.”

“Đã chín giờ?” Giang Hạ kinh ngạc liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, thấy kim giờ quả nhiên chỉ đến chín giờ, không khỏi vỗ trán. “Thời gian trôi nhanh như vậy, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng đã quá muộn rồi nữa, cô vào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK