“Đúng vậy.” Dì Vương quay lại trước mặt cô: “Đúng là tôi nghi ngờ cô đang có thai. Cô xem, ban nãy cô vừa buồn nôn rồi lại còn muốn ăn đồ chua, kinh nguyệt cũng chưa tới, đây không phải là dấu hiệu mang thai sao?”
Môi Tống Vy mấp máy nhưng cô không hề phản bác.
Đúng vậy, tình trạng vừa rồi của cô đúng là rất giống giai đoạn đầu của người đang mang thai.
Bởi vì năm năm trước đây, cô cũng đã từng trải qua tình trạng này. Khi mới mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô cũng cảm thấy buồn nôn, muốn ăn đồ chua, chẳng lẽ cô thật sự đang mang thai sao?
Trái tim cô dần dần đập nhanh hơn, bàn tay cô đang sờ bụng không kìm được ấn vào bên trong, như thể muốn xem xem bên trong có em bé hay không.
Dì Vương thấy vậy, lập tức ngăn cản, lấy tay cô ra: “Ôi trời, cô Tống! Cô đừng ấn mạnh như vậy, nhỡ đâu động thai thì sao?”
Tống Vy nói, giọng nói hơi hoang mang: “Tôi thật sự mang thai rồi sao?”
“Nhất định là vậy rồi.” Dì Vương gật đầu thật mạnh: “Nếu cô và cậu chủ không có biện pháp phòng tránh, thì với những triệu chứng vừa rồi, chắc chắn là cô đã có thai.”
Nghe vậy, tự nhiên Tống Vy không nói được nên lời, trong lòng cô cũng bắt đầu tin, mình thật sự đã có thai.
Bởi vì cô và Đường Hạo Tuấn, ngoại trừ lần đầu tiên cô uống thuốc, từ lần thứ hai trở đi, cô bắt đầu không uống thuốc nữa, mà Đường Hạo Tuấn cũng không đeo bao cao su.
Điều quan trọng nhất là, lần thứ hai của họ từ hơn một tháng trước, nếu thật sự trúng vào lần đó, thì thời gian hơn một tháng trôi qua, đúng là cô có phản ứng mang thai.
Nghĩ đến đây, Tống Vy cắn môi, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, không hề có vẻ vui mừng khi mình mang thai.
Dì Vương có thể nhìn ra được, tâm trạng phấn khởi của bà dần dần bình tĩnh lại, bà hỏi khẽ: “Cô Tống, có thai rồi cô không vui sao?”
Tống Vy cười khổ sở: “Tôi có thể vui được sao? Đứa bé này đến quá bất ngờ, tôi hoàn toàn vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, huống hồ Hạo Tuấn có muốn đứa bé này không?”
Đây mới là vấn đề khiến cô lo lắng nhất.
Nếu như Đường Hạo Tuấn không muốn thì cô phải phá thai sao?
Dì Vương kéo tay Tống Vy: “Cô Tống, cô đừng lo lắng, cậu chủ nhất định sẽ muốn mà.”
Tống Vy nhìn bà: “Dì chắc như vậy sao?”
“Tôi tin tưởng cậu chủ, tôi nhìn thấy cậu chủ lớn lên từng ngày. Cậu ấy không phải là kiểu đàn ông vô trách nhiệm đâu.”
“Đúng thế thật.” Tống Vy không có gì để phản bác việc Đường Hạo Tuấn là một người có trách nhiệm.
“Vậy nên, cô Tống ạ, cô cũng thử tin tưởng cậu chủ đi. Nếu như hai người đã ở bên nhau thì niềm tin là điều quan trọng nhất. Cô cứ nói chuyện này với cậu ấy trước đi.”
Được dì Vương cổ vũ như vậy, tâm trạng lo lắng bất an trong lòng Tống Vy cũng dần biến mất. Cô bình tĩnh lại, cuối cùng “ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Được rồi.”
Nói xong, dưới sự quan sát của dì Vương, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Giọng nói của Đường Hạo Tuấn nhanh chóng vang lên, trầm ấm và truyền cảm: “Em dậy rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của anh, tim Tống Vy đập thình thịch, chuẩn bị vọt lên tới cổ họng. Cô vội vàng cất tiếng “ừ”, thay cho câu trả lời.
Đường Hạo Tuấn nghe ra được cô đang căng thẳng, chiếc bút bi trong tay anh dừng lại, anh ngả người ra sau ghế: “Em làm sao vậy?”
“Em… em…”