Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hạo Tuấn gật đầu, nhấc chân bước vào.

Trình Hiệp nhanh chóng đứng dậy: “Tổng giám đốc, vậy tôi ra ngoài trước.”

“Đưa Hải Dương và Dĩnh Nhi ra ngoài luôn.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, rồi nói.

Trình Hiệp biết hai vợ chồng có chuyện cần nói, gật đầu đồng ý, sau đó đưa hai đứa trẻ ra ngoài.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy bước tới gần Đường Hạo Tuấn: “Sao vậy, không vui hả?”

Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.

Anh lúc này đúng là không vui chút nào, vô cùng nặng nề, cũng rất hổ thẹn.

“Có phải Bà Đường đã nói gì với anh không?” Tống Vy kéo anh đến bên giường, sau khi ngồi xuống thì hỏi.

Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương: “Anh đã biết vì sao mẹ anh giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh rồi.”

“Vì sao?” Tống Vy chớp mắt.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Bởi vì mẹ coi Đường Hạo Minh như con trai của mình, Duy Tâm, đó là món quà của một người mẹ tặng cho con trai mình, không phải của một người thím tặng cho một người cháu.”

“Vậy là sao? Tại sao mẹ lại coi Đường Hạo Minh là con trai của mẹ?” Tống Vy cảm thấy khó hiểu.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Anh nhớ rằng, trước đây anh có nói qua với em, từ nhỏ anh đã không lớn lên bên cạnh ba mẹ.”

“Ừm, em nhớ.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Năm ba tuổi, anh bị ông nội đưa đi, ở bên ông nội, do chính ông nội nuôi nấng, vì vậy, thời gian anh gặp mặt ba mẹ hầu như không có, lâu dần, tuy rằng vẫn còn tình cảm nhưng không đủ thân thiết, lúc năm tuổi, ông nội sắp xếp anh ra nước ngoài, tiếp nhận nền giáo dục ưu tú tiến bộ nhất, kể từ đó mãi đến khi anh mười lăm tuổi mới quay về.”

“Nói cách khác, anh không hề về nhà trong mười năm?” Tống Vy nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn ậm ừ nói: “Đúng vậy, lúc đó công nghệ cũng không tiên tiến như vậy, mười năm, ngoài nói chuyện điện thoại với ba mẹ, anh chưa gặp mặt qua một lần, cho dù nói điện thoại, cũng chỉ là ngắn ngủi vài phút thì không còn gì để nói nữa.”

“Em biết, tính cách anh đúng là dễ làm cho cuộc nói chuyện trở nên tẻ nhạt.” Tống Vy chơi đùa bàn tay anh.

Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm, ngay sau đó vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng: “Mười năm đó, Đường Hạo Minh vẫn luôn ở bên cạnh ba mẹ anh.”

“Em hiểu rồi, Đường Hạo Minh đã thay anh hiếu thảo với ba mẹ mười năm, mà ba mẹ cũng trải nghiệm được niềm vui khi có đứa con hiếu thảo, cho nên…”

“Đúng vậy, có lẽ vì chuyện này, mẹ anh mới giao Duy Tâm cho Đường Hạo Minh mà không cho anh, về mặt làm con cái, anh đúng là không đủ tư cách.” Đường Hạo Tuấn bất lực nói.

Tống Vy ôm eo anh: “Anh đúng là có chút không đủ tư cách, nhưng mà cũng có lý do cả, chỉ là em không hiểu Đường Hạo Minh đã ở bên cạnh ba mẹ mười năm, em không tin anh ta không có chút tình cảm nào với ba mẹ, nếu đã như vậy, tại sao anh ta không ngăn cản Đường Mãnh giết ba mẹ, cho dù không biết, nhưng sau này anh ta cũng biết mà, tại sao không lật tẩy? Anh ta không có tình cảm gì với Đường Mãnh mà!”

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Về chuyện này, anh phải gặp Đường Hạo Minh mới hiểu được, anh cũng muốn biết, trong lòng anh ta rốt cuộc có ba mẹ anh không!”

“Nhưng ai biết Đường Hạo Minh bây giờ đang ở đâu?” Tống Vy thở dài.

Đường Hạo Tuấn không nói gì, hơi cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.

Đó là cuộc gọi từ một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn.

Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra, đứng dậy đi tới ban công, nghe điện thoại.

Tống Vy cầm lấy tập sách thiết kế ở đầu giường, mở ra chuẩn bị xem một lúc bản thiết kế của tạp chí nước ngoài mới gửi cho các ca sĩ, cũng sắp đến hạn nộp rồi.

Đột nhiên, một tờ giấy rơi ra khỏi tập sách thiết kế, vừa hay rơi xuống bên chân cô.

Cô cúi xuống nhặt nó lên, không phải là một tờ giấy thiết kế trang phục, mà là bản phác thảo của một huy chương.

Đó là huy chương lần trước trong tay Giang Hạ, sau khi cô nhìn qua, thì về nhà vẽ lại, chuẩn bị đưa cho Đường Hạo Tuấn xem.

Sau cùng vì chuyện Tống Huy Khanh sắp chết, mà quên đi mất.

Trong khi Tống Vy nhìn chằm chằm vào bản phác thảo huy chương, Đường Hạo Tuấn nghe xong điện thoại thì quay lại.

“Đây là cái gì?” Đường Hạo Tuấn đi tới, nhìn lướt qua bản phác thảo trên tay Tống Vy.

Tuy nhiên do góc nhìn nên anh không nhìn thấy rõ hình ảnh đầy đủ của bản phác thảo.

Tống Vy đưa bản phác thảo cho anh: “Đây là huy chương trong tay Giang Hạ, lúc trước em có nói với anh về mối thù của Giang Hạ và Kiều Phàm, huy chương này là Giang Hạ nhặt được ở hiện trường vụ án vào mười mấy năm trước, là món đồ của hung thủ, lần trước em tính nói với anh kêu anh đi điều tra huy chương này, mà mãi quên mất, bây giờ anh ở đây thì tốt rồi, xem thử giúp em đi.”

Đường Hạo Tuấn vươn tay cầm lấy, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ toàn bộ bức tranh phác thảo.

Khi nhìn thấy huy chương trên đó, nét mặt của anh hơi thay đổi, nắm chặt bức phác thảo.

Tống Vy nhìn hành động của anh, đứng dậy hỏi: “Chồng, anh đã từng thấy qua huy chương này?”

“Anh đã từng thấy nó ở chỗ Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng đáp.

Hai mắt Tống Vy run lên: “Đường Hạo Minh?”

“Đúng vậy, vài tháng trước, khi Đường Hạo Minh về nước, anh đã nhìn thấy nó trên cổ anh ta.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy mấp máy môi: “Chẳng lẽ, cái chết của cha mẹ Kiều Phàm có liên quan đến Đường Hạo Minh sao? Không đúng, mười mấy năm trước, Đường Hạo Minh chỉ mới mười mấy tuổi, anh ta...”

“Không liên quan đến Đường Hạo Minh, mà liên quan đến tổ chức phía sau Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang cô.

Anh đã luôn suy nghĩ về việc rốt cuộc Đường Hạo Minh đã gia nhập tổ chức nào mà có thể không gặp trở ngại gì khi đến các nước khác, bây giờ cuối cùng cũng có manh mối rồi.

Chính là huy chương này!

Lần đầu tiên nhìn thấy huy chương này trên cổ của Đường Hạo Minh, anh không cảm thấy điều gì, mãi đến khi nhìn thấy bản phác thảo này, nhớ lại mối thù của Giang Hạ và Kiều Phàm mà Tống Vy trước đây đã nói qua.

Ba mẹ của Kiều Phàm đã bị giết bởi một tổ chức, nếu cái huy chương này là thuộc về hung thủ, Đường Hạo Minh cũng có cái huy chương này, vậy rõ ràng anh ta và tên hung thủ là cùng một tổ chức.

Chỉ cần điều tra rõ tổ chức này, có lẽ, sẽ kiếm được Đường Hạo Minh.

Tống Vy nhìn biểu cảm của Đường Hạo Tuấn, sau đó nhìn bản phác thảo bị anh nặn thành một cục, mím mím đôi môi đỏ mọng: “Hạo Tuấn, có phải anh muốn nói, Đường Hạo Minh và người giết chết ba mẹ Kiều Phàm, là cùng thuộc một tổ chức?”

“Chắc là vậy, bản phác thảo này anh sẽ lấy đi, anh về phòng làm việc trước đây.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại trầm giọng nói.

Tống Vy biết anh đến phòng làm việc điều tra tổ chức của huy chương này, gật đầu đáp: “Được, anh đi đi.”

Đường Hạo Tuấn xoay người đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi, Tống Vy đã gọi điện cho Giang Hạ, nói phát hiện này cho cô ta.

Giang Hạ lập tức vui vẻ cúp máy, nói lại với Kiều Phàm.

Ngay sau đó, Kiều Phàm gọi cho Tống Vy.

“Vy Vy, em có chắc đã từng thấy qua huy chương đó ở chỗ Đường Hạo Minh?” Mắt kính của Kiều Phàm phản quang, không nhìn thấy rõ đôi mắt của anh ta.

Tống Vy gật đầu: “Hạo Tuấn nói thấy qua, vây chắc chắn là thật rồi, bây giờ Hạo Tuấn đã đi điều tra tổ chức phía sau chiếc huy chương này rồi, Kiều Phàm, còn anh thì sao, có điều tra ra được gì không?”

Lần trước Giang Hạ có nói anh ta lấy huy chương đi điều tra.

Cũng không biết bây giờ có tra ra được gì không.

Kiều Phàm đẩy kính của mình: “Vẫn chưa có gì, tôi tìm bạn hỏi qua, đến bây giờ bạn tôi vẫn chưa trả lời, nhưng mà lâu vậy rồi, tôi nghĩ bạn tôi vẫn chưa điều tra ra được gì.”

“Không sao đâu, Hạo Tuấn đi điều tra rồi, đợi khi nào Hạo Tuấn có kết quả, tôi sẽ báo anh.” Tống Vy cười nói.

Kiều Phàm im lặng, sau đó đáp: “Được, cảm ơn em Vy Vy.”

“Không cần cảm ơn, bây giờ chúng ta cũng xem như có cùng một kẻ thù, nên thế mà.” Tống Vy xua tay.

Đôi môi mỏng của Kiều Phàm mấp máy, tựa hồ đang do dự điều gì, một lúc sau vẫn nói: “Vy Vy, có một chuyện, tôi nghĩ nên nói cho em biết.”

“Có chuyện gì vậy?” Tống Vy trở nên nghiêm túc khi nghe giọng điệu của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK