Nghĩ vậy, Tống Vy quyết định một lát nữa sẽ gọi cho Kiều Phàm hẹn trước, để anh ta khám cho cô.
Không biết qua bao lâu, nước trong bồn tắm nguội đi, Tống Vy đứng dậy, cầm khăn tắm trên kệ quấn người rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng không có ai, Đường Hạo Tuấn đã đi rồi.
Tống Vy rủ mi, che giấu sự thất vọng trong đôi mắt, nở nụ cười tự giễu: “Đi dứt khoát thật đấy.”
Cô bảo anh đi mà anh lại đi thật.
Tống Vy đến bên giường, chợt nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn bị xé thành vụn trên mặt đất thì mấp máy môi.
Xem ra, cô còn phải đi làm thêm một bản nữa, à không, là nhiều bản mới đúng.
Tống Vy thở dài, cô ngồi xổm xuống, nhặt mấy mảnh giấy trên đất lên.
Lúc này, có tiếng gõ cửa: “Mợ ơi, ra ăn cơm.”
“Ra ngay đây ạ.” Tống Vy lên tiếng rồi vào phòng chứa đồ thay quần áo.
Thay đồ xong, cô đi xuống dưới lầu, vào phòng ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú thì ngạc nhiên hỏi: “Dì Vương, làm nhiều như vậy thì sao tôi ăn hết?”
Dì Vương mỉm cười: “Trong đây có cả phần của cậu chủ và cô Lâm, tôi tưởng hai người họ sẽ ở lại ăn cơm nhưng không ngờ vẫn đi.”
Tống Vy nhíu mày.
Nói vậy là Lâm Giai Nhi đi cùng với anh?
Hừ, còn bảo mình là không có gì với Lâm Giai Nhi, đã như hình với bóng rồi còn đâu.
“Mợ sao thế?” Trông thấy vẻ kém sắc của Tống Vy, dì Vương ân cần hỏi thăm.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô nở nụ cười, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Bỗng nhiên, lúc nhìn thấy thịt kho tàu thì một cảm giác buồn nôn chợt ập tới.
Tống Vy vội buông đũa, xoay người che miệng nôn ọe.
Cô nôn rất dữ dội, cả mặt trắng bệch.
Dì Vương bị dọa sợ: “Mợ à, cô sao thế?”
“Dì Vương mau đem thịt kho tàu đi đi, mấy món thịt khác cũng thế.” Tống Vy khoát tay, giọng đầy yếu ớt.
“À, vâng.” Dì Vương vội vàng làm theo, bưng hết mấy món thịt đi.
Mùi thịt nhanh chóng tản mất, cơn buồn nôn của Tống Vy cuối cùng cũng hết.
Cô nhận lấy ly nước dì Vương mang đến, uống mấy ngụm, lúc này cả người mới khôi phục sức lực.
“Mợ à, cô không sao chứ?” Dì Vương nhận ly nước.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao.”
“Rốt cuộc vừa nãy là sao thế, cô bị bệnh hả?” Dì Vương nhìn cô.
Tống Vy sờ bụng, mỉm cười: “Không phải.”
“Cái đó là...” Dì Vương trông thấy động tác của cô thì mới nhận ra điều gì đó, mặt bà đầy vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, lớn giọng hỏi: “Mợ, cô... cô mang thai?”
Tống Vy gật đầu: “Vâng, được khoảng một tháng rưỡi.”
“Kiểm tra chưa?” Dì Vương xác nhận lần nữa.
Dù sao lần trước cũng từng có việc mang thai giả.
Lần này, đương nhiên bà phải liên tục xác nhận.
Tống Vy gật đầu lia lịa: “Kiểm tra rồi, là thật.”
“Quá tốt.” Dì Vương kích động đến nỗi hốc mắt nóng lên: “Mợ ơi, thế này tốt quá rồi.”