Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói cũng đúng.” Dì Vương gật đầu.

Sau đó lại chợt nhớ đến cái gì, dì Vương vội vàng gọi Đường Hạo Tuấn: “Nhanh lên cậu chủ, mau đưa mợ chủ vào nhà thôi, lạnh như thế sẽ bị cảm đó.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, rồi sau đó ôm Tống Vy đi vào trong nhà.

Lúc Tống Vy tỉnh dậy đã là 9:00 tối.

Cô mở to mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương.

Cô về nhà khi nào vậy?

Tống Vy chống tay ngồi dậy.

Đèn trong phòng đang được bật, cô nhìn quanh một vòng, thấy người đàn ông đang đứng trên ban công đưa lưng về phía cô, cô lên tiếng gọi anh: “Hạo Tuấn."

Người đàn ông đứng ngoài ban công nghe thấy giọng nói của cô, anh vội vàng quay người lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Em dậy rồi.”

“Dậy rồi.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn bưng ly rượu đỏ nhấc chân đi vào phòng: “Có thấy đói bụng không?”

Tống Vy sờ sờ bụng mình: “Có hơi đói.”

“Để anh kêu dì Vương mang cơm tối lên.”

Nói rồi, anh đặt ly rượu vang xuống, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, dì Vương biết Tống Vy đã tỉnh lại thì vội vàng nói mình sẽ mang cơm lên.

Đường Hạo Tuấn để điện thoại xuống, anh nhìn Tống Vy: “Dì Vương sẽ lên nhanh thôi, em chờ một lát nha.”

“Ừm.” Tống Vy đáp lời, sau đó lại hỏi: “À đúng rồi Hạo Tuấn, bây giờ là mấy giờ rồi anh.”

“9:00 rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua đồng hồ rồi trả lời cô.

Tống Vy kinh ngạc: “Em ngủ lâu như vậy hả?”

Còn nhớ rõ lúc cô mất ý thức là lúc cô gặp An An ở bệnh viện.

Khi đó chỉ mới có năm sáu giờ.

Nói cách khác, cô đã ngủ ba tiếng đồng hồ.

“Cũng không lâu lắm.” Đường Hạo Tuấn đi đến bên giường ngồi xuống: “Bây giờ tâm trạng em thế nào rồi?”

Tống Vy biết anh hỏi cái gì, chính là hỏi tâm trạng của cô sau khi gặp An An.

Cô vuốt ve mái tóc rơi tán lạn ở bên tai, khẽ mở đôi môi đỏ trả lời anh: “Đã tốt hơn nhiều rồi, đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy áy náy với An An, cho nên lúc nhìn thấy An An thì cảm xúc liền dâng trào, nhưng mà sau khi khóc xong thì đã tốt hơn rất nhiều, em có áy náy đi nữa thì cũng không làm nên trò trống gì, còn không bằng sau này cố gắng bù đắp cho An An, chuyển hóa áy náy thành nỗ lực thực tế.”

Nghe cô nói như vậy, Đường Hạo Tuấn dịu dàng rũ mắt xuống nhìn cô, đưa tay vuốt ve tóc cô: “Em có thể nghĩ như vậy là đã rất tốt rồi.”

Tống Vy cười nói: “Em chỉ hi vọng là sau này An An sẽ không trách em, trách người mẹ này không làm tròn trách nhiệm, không thể mang đến cho thằng bé một thân thể hoàn hảo.”

“Sẽ không đau.” Đường Hạo Tuấn ôm cô vào ngực: “Đợi đến lúc An An hiểu chuyện, chúng ta sẽ nói cho thằng bé biết nguyên nhân, anh tin là con trai chúng ta sẽ hiểu chúng ta mà.”

“Chỉ hi vọng như thế.” Tống Vy dựa đầu lên vai anh.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Đường Hạo Tuấn nói: “Chắc là dì Vương mang bữa tối lên, để anh đi mở cửa.”

“Ừm.” Tống Vy gật gật đầu.

Đường Hạo Tuấn buông cô ra, đứng dậy đi mở cửa.

Quả nhiên là dì Vương đứng ngoài cửa, bà bưng khay thức ăn, mỉm cười với Đường Hạo Tuấn: “Cậu chủ, bữa tối của mợ chủ đây.”

“Đưa cho tôi đi.” Đường Hạo Tuấn vươn tay ra nhận lấy khay thức ăn.

Dì Vương đưa khay thức ăn cho anh: “Vậy tôi đi xuống trước nha cậu chủ, chờ sau khi mợ chủ ăn xong rồi thì lại gọi tôi lên dọn dẹp.”

Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu: “Được rồi, dì đi xuống đi.”

Dì Vương quay người đi xuống, Đường Hạo Tuấn đóng cửa rồi quay về phòng, đặt khay thức ăn lên trên cái bàn ở trong phòng: “Đến đây ăn cơm nhanh đi em.”

“Đến ngay đây.” Tống Vy bật cười, sau đó vén chăn bước xuống giường, đi đến cạnh bàn ăn.

Cơm tối rất phong phú, Tống Vy nhận lấy đôi đũa mà Đường Hạo Tuấn đưa tới, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu ăn cơm.

Mà Đường Hạo Tuấn thì yên tĩnh ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn.

“Quên nữa, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?” Ăn được một nửa, Tống Vy mới nhớ ra mình còn hai đứa nhỏ, cô hỏi anh.

Đường Hạo Tuấn bưng ly rượu vang mà mình mới bỏ xuống lên nhấp một ngụm: “Ở trong phòng đó, nói là muốn chuẩn bị quà cho An An.”

“Chuẩn bị quà hả?” Tống Vy kinh ngạc: “Quà gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Quà xuất viện, hơn một tháng nữa là An An đã có thể xuất viện rồi, cho nên hai đứa nó muốn chuẩn bị một món quà xuất viện cho em trai, đến lúc đó chào đón An An về nhà.”

“Hóa ra là vậy.” Nghe xong nguyên nhân, Tống Vy cũng cười: “Thật sự không nghĩ tới là hai đứa bé rất có lòng đó chứ.”

“Bọn nó vẫn rất ưu tú mà.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà hai đứa nó chuẩn bị quà gì vậy?”

“Anh cũng không biết, anh không có hỏi, hơn nữa hai đứa cứ thần thần bí bí, chắc là sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Thôi cứ để mặc cho hai đứa đi, đây là bí mật của bọn nó mà, chúng ta là ba là mẹ nên tôn trọng con, không cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đường Hạo Tuấn lắc lắc ly rượu vang.

Tống Vy cười đáp: “Em biết rồi.”

“Em ăn nhanh đi.”

Tống Vy đáp một tiếng.

Ngày hôm sau, Tống Vy đến công ty, còn mang theo rất nhiều bánh ngọt cao cấp chia cho tất cả nhân viên trong công ty.

Nhân viên ai nấy đều vui mừng, vừa chia bánh ngọt vừa hỏi: “Sếp Tống, không phải là cô có chuyện vui gì đó chứ, sao lại mua bánh ngọt cho chúng tôi nhiều vậy.”

“Đúng rồi đó, không chỉ có bánh ngọt mà còn có nhiều kẹo và cà phê.”

Tống Vy nghe mọi người tíu tít hỏi thăm, cô mỉm cười gật đầu: “Đúng là có chuyện tốt, con trai út tôi về nước rồi.”

“Cái gì, thật hả?” Các nhân viên sững sờ trong giây lát, sau đó ai nấy cũng đều kích động.

“Tuyệt vời, đây là chuyện tốt đấy, chúc mừng Sếp Tống nha.”

“Đúng vậy đó Sếp Tống, chúc mừng cô nha.”

Nhân viên vui vẻ rối rít nói lời chúc mừng.

Bọn họ cũng biết là Tống Vy sinh non, đồng thời còn đang được chữa trị ở nước ngoài.

Nhưng mà bọn họ chỉ biết có bấy nhiêu, cũng không biết tại sao Tống Vy lại sinh non.

Nhưng mà dù vậy, bọn họ vẫn thật lòng cảm thấy tiếc nuối và đau lòng thay cho Tống Vy.

Có điều là bây giờ tốt hơn rồi, đứa nhỏ không sao, thậm chí còn về nước, bọn họ thật sự cảm thấy vui mừng cho Sếp Tống.

Tống Vy nghe lời chúc phúc của mọi người, trong lòng cũng rất vui vẻ: “Cảm ơn mọi người đã chúc mừng, mọi người cứ ăn uống đi, không cần phải khách sáo. Còn nữa, tối nay mọi người có thể ra ngoài liên hoan, tôi thanh toán.”

“Hay quá đi thôi, Sếp Tống xinh đẹp rạng ngời.” Mọi người vui vẻ hoan hô.

Tống Vy thấy mọi người hào hứng như thế, cô cũng cười cười mà không nói gì nữa, quay người trở về phòng làm việc của mình.

Không bao lâu sau, cửa phòng làm việc lại được mở ra, Giang Hạ thò đầu vào trong: “Vy Vy.”

“Hạ, sao cậu lại đến đây?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Giang Hạ đi vào, lắc lắc tập tài liệu ở trong tay: “Tài liệu này là bên phía nhà máy gửi tới, tớ mang đến đây cho cậu xem qua, thuận tiện hỏi cậu có phải là sự thật không.”

“Cái gì mà phải sự thật không?” Tống Vy nghi hoặc.

Giang Hạ bước tới: “Đương nhiên là chuyện mà mọi người đang bàn tán ở bên ngoài đó, nói là An An về nước rồi.”

“Là thật.” Tống Vy gật đầu.

Hai mắt Giang Hạ liền phát sáng: “Là sự thật hả, tớ còn tưởng là bọn họ đang nói đùa nữa chứ.”

“Cậu vừa mới đến cho nên không biết, là chính miệng tớ đã nói với mọi người, bánh ngọt mà mọi người đang ăn cũng là của tớ mua. Tớ thấy vui, cho nên cũng muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.”

“Hóa ra là vậy à.” Giang Hạ ngạc nhiên, sau đó vui vẻ vỗ tay: “Vậy là tốt quá rồi, à Vy Vy, An An trở về khi nào vậy?”

“Ngày hôm qua.” Tống Vy trả lời: “Chiều hôm qua đã trở về thành phố giang, Hạo Tuấn đưa tớ đi, tớ mới biết là An An đã trở về.”

“Hóa ra là sếp Đường giấu cậu đưa An An trở về, muốn cho cậu một bất ngờ chứ gì.” Giang Hạ nói.

Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy đó, cậu cũng không biết ngày hôm qua vừa mới nhìn thấy An An, tớ kích động đến cỡ nào, khóc đến nỗi ngất đi luôn.”

“Cũng nên khóc một trận mà, dù sao thì sự ra đời của An An vẫn khiến cậu lo lắng không thôi.” Giang Hạ thở dài.

Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Đúng vậy, nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, tớ đã có thể đối mặt với nó, sau này cố gắng bù đắp cho An An thật tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK