Chương 122
Cô có hơi buồn bực khi có người gọi điện thoại tới vào lúc này, nhưng vẫn cố nhẫn nại nghe máy: “Ai vậy?”
“Cô là cô Tống sao?”
“Đúng là tôi.” Tống Vy gật đầu.”Xin hỏi cô là?”
“Chúng tôi là bên bệnh viện số 3.”
“Bệnh viện?” Đôi mi thanh tú của Tống Vy nhíu chặt, không rõ tại sao người của bệnh viện lại gọi điện thoại cho cô.
Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh cũng nhìn cô.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở: “Em hỏi thử xem có chuyện gì.”
Tống Vy “Ừ” một tiếng rồi hỏi.
Người ở đầu điện thoại bên kia trả lời: “Là thế này, bạn nhỏ Tống Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông ở đường Bắc Tân, xin hỏi cô…”
Cô ta còn chưa nói xong, Tống Vy đã không giữ được điện thoại di động khiến nó rơi xuống đất, màn hình tối đen.
Mà trước mắt Tống Vy, cũng tối sầm, ngã xuống đất.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì trong lòng chợt căng thẳng, giơ tay đỡ lấy cô, để cô dựa vào trong lòng mình, cũng giơ tay bấm nhân trung của cô.
Bởi vì kịp thời bấm nhân trung nên Tống Vy không ngất đi, nắm lấy ống tay áo của anh, nước mắt rưng rưng cầu xin:
“Tổng giám đốc Đường, mau… dẫn tôi tới bệnh viện số 3, Hải Dương bị tai nạn giao thông, mau lên!”
Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, sắc mặt chợt thay đổi, vội bế cô lên và đi về phía bãi đỗ xe.
Đường Hạo Minh nhặt điện thoại trên mặt đất lên và vội vàng đi theo, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sao đứa trẻ kia đột nhiên bị người dẫn đi, còn xảy ra tai nạn giao thông.
Trên đường đi tới bệnh viện, Tống Vy cứ khóc mãi, liên tục trách mình tại sao lại để Hải Dương ở lại một mình trong nhà hàng.
Nếu lúc đó cô dẫn Hải Dương đi cùng, Hải Dương sẽ không bị người ta dẫn đi, càng không xảy ra tai nạn xe cộ gì đó.
Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện đã quá muộn.
Đến bệnh viện, Tống Vy vừa xuống xe, còn chưa đứng vững đã chạy thẳng vào trong bệnh viện.
Cô đi giày cao gót lại thêm bị kích thích về chuyện Tống Hải Dương gặp tai nạn giao thông, vẫn chưa bình tĩnh được, chân còn mềm, chạy lảo đảo nhiều lần suýt ngã.
Cuối cùng, cô quyết định cởi giày cao gót, đi chân trần chạy về phía quầy lễ tân.
Đường Hạo Tuấn đi theo sau cô, thấy cô cởi giày thì cúi xuống nhặt và cầm trên tay, đuổi theo cô.
Chỉ có Đường Hạo Minh đi cuối cùng không hề hoang mang, hào hứng nhìn hai người phía trước.
Sau khi hỏi lễ tân của bệnh viện, biết được lúc này Hải Dương còn đang ở trong phòng cấp cứu, Tống Vy lại vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu.
Đến ngoài cửa phòng cấp cứu, cô nhìn đèn đỏ trên cửa được bật sáng, trái tim như bị ai đó dùng dao cắt qua, khiến cô đau tới suýt nữa không thể thở được.
Đường Hạo Tuấn thả giày cao gót xuống, nhìn lướt qua đôi chân trần của cô và nhíu mày không đồng ý, sau đó trầm giọng trấn an: “Em đừng lo lắng, Hải Dương chắc chắn không sao đâu.”
“Sao tôi có thể không lo lắng được? Hải Dương từ nhỏ tới giờ luôn khỏe mạnh, thậm chí rất ít ốm, đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi thật sự… thật sự không biết phải làm sao nữa!”
Tống Vy ngồi trên ghế dài, đầu cúi sâu xuống, cả người chìm trong cảm xúc tự trách.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, nâng một chân của cô lên, dịu dàng giúp cô đi giày trong sự kinh ngạc của cô: “Em đừng để bị lạnh. Chờ Hải Dương ra, còn cần em chăm sóc đấy. Nếu em bị cảm sẽ không thể chăm sóc tốt cho thằng bé đâu.”
Tống Vy nghe vậy, cắn môi gật đầu: “Cảm ơn…”
Đường Hạo Tuấn “Ừ” một tiếng rồi đứng lên.
Đường Hạo Minh đang dựa vào bức tường đối diện đột nhiên nói một câu bất ngờ: “Chà chà chà, Hạo Tuấn, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy cậu tự hạ thấp địa vị đi giày cho người khác đấy. Giai Nhi cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy đâu?”
Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt xuống: “Câm mồm!”
Đường Hạo Minh giả vờ không nghe được. Anh ta thấy Tống Vy không có phản ứng gì với cái tên Giai Nhi này, không khỏi nghi ngờ:
“Vy Vy, cô không tò mò muốn biết Giai Nhi là ai sao?”
Anh ta nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu đối phó qua loa: “Tôi biết, tôi đã từng gặp cô Lâm.”