CHƯƠNG 28: KIỀU PHÀM
“Cô ở đâu?” Trên xe, Đường Hạo Tuấn cài dây an toàn rồi hỏi.
“Lam Cảnh Nhã Uyển.” Tống Vy nói ra địa chỉ căn hộ. Đường Hạo Tuấn hơi ngạc nhiên nhíu mày. Trùng hợp vậy sao?
Anh cũng có một căn hộ ở đó, hơn nữa còn cùng một toà nhà. Nhìn từ số căn hộ mà suy đoán thì hình như là đối diện nhau.
“Đường tổng làm sao vậy?” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn sững người, không nhịn được gọi anh.
“Không sao. Trong mắt Đường Hạo Tuấn loé lên, khởi động xe.
Trên đường, Tống Dĩnh Nhi gối lên đùi Tống Vy ngủ say, nhưng thật ra Tống Hải Dương lại vô cùng phấn chấn. Cậu bé nhìn Đường Hạo Tuấn đang lái xe nói: “Chú Đường ơi, con có thể hỏi chú một chuyện được không?”
“Hải Dương, con muốn hỏi chú Đường cái gì?” Tống Vy cảm thấy tò mò.
“Mẹ đừng xen vào ạ” Tổng Hải Dương bắt lấy tay cô đang đặt trên đầu mình, tiếp tục nhìn Đường Hạo Tuấn: “Được không chú Đường?”
Đường Hạo Tuấn hứng thú: “Được, con hỏi đi.”
“Vậy con hỏi, chú Đường kết hôn chưa ạ?” Tổng Hải Dương không hề khách sáo hỏi thẳng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đều không ngờ cậu bé sẽ hỏi vấn đề riêng tư này, trong phút chốc cả hai sửng sốt một chút.
Sau khi phản ứng lại, Tống Vy VỖ VỖ sau lưng Tống Hải Dương: “Hải Dương, không lễ phép gì cả. Sao con lại hỏi chú Đường những chuyện này.”
Nói xong, cô nhìn về phía Đường Hạo Tuấn đang lái xe, ngượng ngùng cười nói, ” Xin lỗi Đường tổng, trẻ con không hiểu chuyện.”
“Không sao” Đường Hạo Tuấn cười nhạt: “Chú chưa kết hôn.” Tuyệt vời!
Tống Hải Dương nắm bàn tay nhỏ bé lại, trong lòng hoan hô một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy chú có bạn gái chưa ạ?”
“Hải Dương!” Sắc mặt Tống Vy trầm xuống, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc. Đứa trẻ này, vẫn chưa xong đúng không? “Mẹ, đừng nóng giận mà, con có dụng ý của con” Tống Hải Dương ra vẻ người lớn làm như đang dỗ dành Tống Vy.
Tống Vy đâm vào ót cậu bé: “Con thì có dụng ý gì?” Tống Hải Dương le lưỡi: “Tạm thời con không nói với mẹ”
Cậu bé chỉ muốn hỏi rõ xem chú Đường có vợ chưa, nếu như có thì cậu bé sẽ bỏ đi suy nghĩ lấy DNA của chú Đường.
Cho dù rất có khả năng chú Đường chính là ba ruột của cậu và em Dĩnh. Nhưng nếu ba ruột có gia đình thì cậu cũng sẽ không muốn thừa nhận.
“Con đó nha!” Tống Vy nhìn cậu con trai từ nhỏ đã có rất nhiều chủ ý trước mắt, thở dài với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Con trai quá thông minh, trưởng thành quá sớm khiến cô thiếu đi rất nhiều niềm vui làm mẹ.
“Chú Đường, chú chưa trả lời câu hỏi thứ hai của con” Tống Hải Dương vẫn chưa từ bỏ, hiển nhiên là không hỏi rõ ràng thì sẽ không bỏ qua. Đôi mắt sâu thẳm của Đường Hạo Tuấn như có như không nhìn lướt Tống Vy qua gương chiếu hậu: “Chú cũng không có bạn gái.” Nhưng có vợ sắp cưới! Hiện tại anh đang rất muốn biết rốt cuộc là mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Vì sao vợ chưa cưới của anh vốn dĩ là Tống Vy mà cuối cùng lại trở thành Tổng Huyền. Với lại qua mấy lần gặp mặt, hình như Tống Vy cũng không biết anh là chồng sắp cưới của cô.
“Được rồi Hải Dương, như vậy đủ rồi. Không được hỏi chú Đường những câu như vậy nữa, còn tiếp tục thì mẹ sẽ giận” Tống Vy nghiêm túc nhìn Tống Hải Dương.
Tổng Hải Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con không hỏi nữa. Mẹ đừng giận”
Thật tốt quá, chú Đường chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, vậy là cậu có thể tiếp tục xác minh xem chú ấy có phải là ba của mình hay không rồi.
Nghĩ vậy, cứ thỉnh thoảng Tổng Hải Dương lại nhìn chằm chằm vào tóc của Đường Hạo Tuấn, chuẩn bị tìm cơ hội để nhổ một sợi.
Nhưng cậu bé còn chưa kịp hành động thì Tống Vy đã ôm cậu bé đặt lên đùi mình, bảo cậu ngủ đi. Tống Hải Dương không thể động đậy, chỉ có thể thầm thở dài. Xem ra đành phải tìm cơ hội vào lần sau. Mẹ đúng là gây trở ngại cho cậu mà. Lúc này, đột nhiên điện thoại của Tống Vy rung một cái. Tống Vy lấy điện thoại di động ra, là một tin nhắn. Thấy tên của người gửi, cô khẽ mỉm cười, vội vàng mở tin nhắn kiểm tra nội dung. [Về chưa? Tống Vy gõ chữ trả lời: [Vẫn chưa, nhưng sắp đến rồi! Bên kia trả lời một chữ (Được!), sau đó không còn tin nhắn nào khác. Tống Vy cũng không thèm để ý, như thể đã quen rồi, hờ hững thản nhiên cất điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau thì về đến căn hộ. Tống Vy đánh thức hai bé, để hai bé xuống xe trước.
Sau khi hai bé xuống xe, Đường Hạo Tuấn đi tới ghế ngồi phía sau, khom lưng bế cô ra: “Ba người ở tầng mấy?”
Tống Vy biết anh muốn đưa cô đến cửa nhà, đang định trả lời thì dư quang nơi khoé mắt chợt nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa đang đi về phía bên này.
Người nọ tới gần, sau khi cô nhìn thấy rõ gương mặt thì đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười nói: “Không cần đâu Đường tổng, đã có người tới đón chúng tôi.”
“Hửm?” Đường Hạo Tuần nhìn theo phương hướng ánh mắt của cô, đó là một người đàn ông! Một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú đeo kính mát, mặc áo khoác màu xám. Cô nói người tới đón cô chính là anh ta? Anh ta là chồng của cô sao? “Đường tổng, anh thả tôi xuống trước đi.” Tống Vy vỗ vỗ Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày nhưng không nói thêm gì. Anh để cô xuống đất, đỡ cánh tay cô để cô đứng vững không ngã.
Bên này, Tống Dĩnh Nhi cũng nhìn thấy người đàn ông, ánh mắt sáng rực lên, đột nhiên lôi kéo Tổng Hải Dương chạy về phía người đàn ông kia, trong miệng cất tiếng gọi ngọt ngào: “Ba ơi!” Người đàn ông trả lời, sau đó ngồi xổm người xuống bế hai bé lên, hôn lên má mỗi đứa một cái. Thấy tình cảnh này, Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, trong lòng có chút khó chịu. Giống như thứ vốn thuộc về anh bị người này cướp đi vậy.
“Tống Vy” Kiều Phàm ôm Tống Dĩnh Nhi đi tới, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười dịu dàng. Tống Vy nhìn anh: “Sao anh lại trở về nước?”
“Hôm nay là sinh nhật của hai bé con cho nên mới cố ý chạy về, nhưng mà trước khi về thì có một ca giải phẫu, vì vậy lúc xuống máy bay thì trời cũng tối rồi. Khó khăn lắm mới đến đây, thế mà em lại không có ở nhà” Kiều Phàm trả lời.
Tống Vy có chút dở khóc dở cười: “Chẳng trách vừa nãy anh gửi tin nhắn cho em hỏi em đã về chưa. Em còn tưởng anh chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.”
“Đó không phải là vì muốn cho em một sự ngạc nhiên sao” Kiều Phàm buông hai bé xuống, sau đó mới nhìn sang Đường Hạo Tuấn, nhìn thấy gương mặt của Đường Hạo Tuấn thì con người giật mạnh.
Gương mặt này giống hệt Hải Dương y như đúc, lẽ nào… Mí mắt Kiều Phàm hơi rũ xuống khiến người khác không nhìn rõ sự ảm đảm bên trong.
Tuy nhiên rất nhanh anh ta lại khôi phục bình tĩnh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghi hoặc hỏi: “Vị này là…”
“Đây là cấp trên của em, Đường tổng của tập đoàn Đường thị” Tống Vy giới thiệu cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm gật đầu, vươn tay ra với Đường Hạo Tuấn: “Hoá ra là Đường tổng, xin chào, tôi tên Kiều Phàm, là một bác sĩ khoa ngoại”
Đường Hạo Tuấn nhìn bàn tay của anh ta, không hề đưa tay chạm vào mà chỉ lạnh nhạt trả lời một câu xin chào, rồi sau đó nhìn sang Tống Vy: “Nếu như người đón cô đã tới, vậy tôi đi trước.
Không rõ là nguyên nhân gì nhưng anh không thích người này! Hơn nữa anh cảm giác được người này không hề đơn giản.
“Được, Đường tổng đi thong thả” Tống Vy gật đầu, ngay sau đó xoa đầu hai cậu con trai: “Tạm biệt chú Đường đi các con!”
Hai cậu bé nghe lời chào tạm biệt. Tống Hải Dương còn vẫy tay: “Chú Đường, mong rằng lần sau chúng ta lại gặp mặt” Lần sau, nhất định cậu phải lấy cho được sợi tóc của chú Đường. Đường Hạo Tuấn lên xe lái đi, được nửa đường thì Trình Hiệp gọi điện thoại tới.
Anh dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại di động, trong giọng nói xen lẫn sự gấp gáp mà chính anh cũng không nhận thấy được: “Tra được?”
“Tra được rồi, Tổng giám đốc nói không sai. Năm đó người có hôn ước với anh là cô Tống Vy, chứ không phải Chủ nhiệm Tống. Chủ nhiệm Tổng thay thế thân phận của cô Tống Vy”