Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác sĩ Mạnh, anh sao vậy?” Tống Vy tò mò hỏi.

Mạnh Ngọc liếc nhìn Đường Hạo Tuấn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là bụng có chút đau thôi, tôi đi trước đây, bác sĩ Kiều rất nhanh sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường, lát nữa hai người có thể đi đến phòng bệnh thăm anh ta.”

“Được, cảm ơn sự nhắc nhở của bác sĩ Mạnh.” Giang Hạ cảm kích gật đầu.

Mạnh Ngọc xua tay, sau khi cho Đường Hạo Tuấn một ánh mắt “cậu thật độc ác” thì rời đi.

Mười mấy phút sau, giống như Mạnh Ngọc nói, Kiều Phàm được đẩy ra ngoài, đưa đến phòng bệnh bình thường.

Sau khi vào phòng bệnh, Giang Hạ vẫn luôn trông giữ bên cạnh giường bệnh của Kiều Phàm, nắm tay anh ta, một bước không rời, ánh mắt nhìn anh ta tràn đầy thâm tình và lo lắng.

Tống Vy đứng ở bên cạnh, không làm phiền cô ta.

Đường Hạo Tuấn dựa lên khung của cửa phòng bệnh, nheo mắt nhìn Tống Vy, nhìn dáng vẻ tự trách, bất lực của cô, đôi môi mỏng mím lại, nhất thời xóa bỏ ý định rời đi.

Bỏ đi, anh ở lại đây với cô một lúc vậy, đợi tâm trạng của cô tốt hơn một chút rồi trở về chỗ Giai Nhi.

Ba người ở đó đều không nói gì, trong phòng bệnh rộng lớn, ngoại trừ tiếng tích tắc của thiết bị điện tử, thì không có bất kỳ âm thanh nào.

Đến tận khi điện thoại của Tống Vy reo lên, sự yên tĩnh trong phòng bệnh mới bị phá vỡ.

Tống Vy vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, Đường Hạo Tuấn rủ mắt liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, là “nhà” gọi đến.

Có lẽ là Lưu Mộng, hoặc là Hải Dương.

Quả nhiên, sau khi Tống Vy nhận điện thoại, nói với đầu bên kia điện thoại: “Alo, Hải Dương?”

“Mẹ, con là Dĩnh Nhi, mẹ đang ở đâu, sao vẫn chưa quay lại thế, con với anh đều đói rồi.” Giọng nói mềm mại Tống Dĩnh Nhi truyền đến, nghe thấy khiến trái tim người khác phải tan chảy.

Trên mặt Tống Vy đều là sự hối lỗi: “Xin lỗi bảo bối, bên mẹ xảy ra một chút chuyện nên mẹ quên mất.”

Đường Hạo Tuấn hơi kinh ngạc nhìn cô.

Cô không định nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện của Kiều Phàm?

“Như thế ạ, vậy thì con tha thứ cho mẹ, nhưng rốt cuộc lúc nào mẹ mới trở về?” Tống Dĩnh Nhi dẩu cái miệng nhỏ hỏi.

Tống Hải Dương đứng ở bên cạnh cô bé, cùng với cô bé dán tai vào ống nghe của chiếc điện thoại bàn, chỉ là vị trí dán tai là phía sau ống nghe.

Tống Vy nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã một giờ chiều rồi, chả trách hai đứa bé đều kêu đói.

Đúng lúc Tống Vy đang chuẩn bị trả lời lát nữa sẽ trở về, Giang Hạ ở bên cạnh giường bệnh quay người lại: “Vy Vy, cậu trở về trước đi.”

“Nhưng Phàm….” Ánh mắt Tống Vy rơi lên giường bệnh.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.

Thế nào, cô còn định ở lại đây chăm sóc anh ta?

“Không sao, Phàm đã có tớ, hai đứa bé ở nhà một mình, thời gian cũng lâu rồi, lẽ nào cậu yên tâm?” Giang Hạ cười với Tống Vy.

Tâm tư của Tống Vy bị cô ta nói trúng, mở miệng, không nói gì.

Quả thật cô sao có thể yên tâm được chứ.

“Được rồi, lát nữa tớ sẽ đến” Tống Vy kéo khóe miệng.

Giang Hà ừ một tiếng, quay đầu lại.

Tống Vy kéo dây túi ở trên vai, ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, muốn cùng đi không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Anh không phải đặc biệt đến thăm Kiều Phàm, lại không quen với Giang Hạ, tại sao phải ở lại đây.

Sở dĩ anh đợi ở đây lâu như vậy cũng là vì cô ở đây.

Hai người khẽ đóng cửa phòng bệnh lại, đi ra ngoài.

Trong thang máy, Đường Hạo Tuấn đề nghị đưa cô về, nhưng lại bị Tống Vy kiên quyết từ chối.

Kiều Phàm vì đưa cô về mới xảy ra chuyện này, bây giờ bóng đen tâm lý của cô vẫn chưa hết, nên không dám để anh đưa về.

Ngộ nhỡ anh đưa về xong cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Tống Vy khăng khăng như vậy, Đường Hạo Tuấn cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô gọi xe rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK