Tống Vy cười, không nói gì.
Dì Vương vội vàng lấy điện thoại ra.
Trong Tống Vy giật thót: “Dì Vương, dì định làm gì?”
“Tôi báo cho cậu chủ, kể tin tốt này với cậu ấy, cậu chủ mà biết thì chắc chắn vui lắm.” Dì Vương cười vui vẻ đáp.
Tống Vy giận tái mặt: “Dì Vương, dì chắc chắn Đường Hạo Tuấn sẽ vui chứ?”
“... Mợ có ý gì?” Dì Vương ngỡ ngàng.
Tống Vy cắn môi: “Hiện giờ trong lòng Đường Hạo Tuấn luôn cho rằng tôi là con gái kẻ thù nên mới lạnh lùng với tôi như vậy. Nếu bây giờ biết trong bụng tôi có đứa bé, dì cảm thấy anh ấy sẽ giữ nó sao? Hiện tại anh ấy cũng cho rằng việc kết hôn với tôi là một sai lầm, tất nhiên đứa bé trong bụng tôi cũng là một sai lầm.”
“Cái đó...” Dì Vương bình tĩnh lại: “Chắc không đâu?”
“Không gì là không thể cả, bởi vì tôi là con gái của kẻ thù, anh ấy chắc chắn sẽ không giữ đứa bé này, cho dù có giữ thì anh ấy sẽ thương yêu nó chắc?” Tống Vy nhìn dì Vương, hỏi ngược lại.
Dì Vương há hốc miệng, không thốt lên lời, một hồi lâu mới luống cuống tay chân nói: “Vậy... vậy bây giờ phải làm sao? Lúc nào mới có thể báo cho cậu chủ? Cũng đâu thể giấu mãi được?”
“Đương nhiên sẽ không, đợi một thời gian rồi tính...” Tống Vy cụp mắt.
Ngày mai cô muốn xem thứ anh gọi là chứng cứ.
Sau khi xem xong, cô có thể quyết định bỏ đứa bé trong bụng và kết thúc cuộc hôn nhân này với anh hay không.
Nhưng cũng phải thúc giục phía thám tử.
“Thôi được. Nhưng tôi vẫn hy vọng mợ có thể mau chóng báo với cậu chủ.” Dì Vương nói.
Tống Vy ừ một tiếng, không nói gì.
Dì Vương trở lại phòng bếp, chuẩn bị một chút đồ ăn thích hợp cho phụ nữ mang thai.
Cơm nước xong xuôi, Tống Vy nghỉ ngơi trong phòng khách một lát rồi xuất phát đến công ty.
Làm đến tận trưa, tan tầm, cô lại lái xe đến văn phòng thám tử một chuyến, hỏi thăm kết quả điều tra.
Thám tử cô ủy thác báo: “Cô Tống, chúng tôi đã điều tra được một chút thông tin liên quan đến chuyện mười tám năm trước.”
“Thật à? Vậy mẹ tôi...”
Biết Tống Vy muốn hỏi điều gì, thám tử trả lời: “Chúng tôi vẫn chưa điều tra được biên bản mẹ cô gây tai nạn.”
Tống Vy vui mừng: “Tốt quá rồi, tôi đã bảo mẹ tôi không thể nào gây tai nạn mà.”
Nhưng vẻ mặt thám tử hơi kì lạ.
Tống Vy thấy thế, sự vui sướng trên mặt từ từ biến mất, trong lòng bất an: “Sao thế?”
“Cô Tống, chúng tôi thật sự không điều tra được việc mẹ cô đâm xe, nhưng ở hiện trường tai nạn xe của vợ chồng ông Đường vào mười tám năm trước, chúng tôi điều tra được mẹ cô quả thực có mặt ở đó!”
Con ngươi Tống Vy co rụt lại, bờ môi run rẩy: “Chỉ là ở đó không có nghĩa là đâm xe chứ?”
“Đúng thế, nhưng lúc đó mẹ cô cũng bị nhân chứng chỉ ra là người đâm, cũng bị nhân viên cảnh sát dẫn đi, nhưng sau đó ông cụ Đường ra mặt nộp tiền bảo lãnh cho mẹ cô nên trên tư liệu mới không ghi chép lại việc đâm xe!” Thám tử nói.
Cả người Tống Vy lạnh toát.
Không ghi chép lại việc đâm người là vì ông cụ Đường nộp tiền bảo lãnh.
Như vậy, nói cách khác, rốt cuộc có phải người gây tai nạn hay không vẫn còn chưa biết, đúng chứ?