Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô dám chắc là bây giờ ở bên ngoài đã có người chết. 

Những tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh trúng đạn nối tiếp nhau, khiến cho người khác nghe thấy mà tê cả da đầu, kinh hồn bạt vía. Bây giờ, điều mà cô lo lắng nhất là sự an toàn của Hạo Tuấn. 

Không biết là bây giờ Hạo Tuấn có bị sao không. 

Đường Hạo Minh nghe thấy lời chỉ trích của Tổng Vy, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi: “Có người của tôi thì sao chứ, bọn họ đã lấy tiền của tôi thì phải nghe lời của tôi, làm việc cho tôi, vì tôi mà đánh đổi mạng sống, chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm à? Hơn nữa, bọn họ cũng biết rất rõ mình sẽ mất mạng, chỉ cần bọn họ chết thì người nhà của bọn họ sẽ có được tiền, cho dù bọn họ có chết thì cũng sẽ cười thôi.” 

“Anh..." Tổng Vy bị năng lực tráo trở của anh ta làm cho nghẹn họng nói không nên lời. Đường Hạo Minh sờ lên mặt cô: “Vy Vy, em nói xem bây giờ Đường Hạo Tuấn sao rồi, có bị trúng đạn chưa, vẫn còn sống hay chết rồi?” Một chữ chết lập tức khiến Tống Vy bị kích thích mạnh. Cô nhìn anh ta bằng cặp mắt đỏ ngầu: “Câm miệng, không cho phép anh nói chữ đó. Hạo Tuấn sẽ không chết đâu, anh ấy sẽ sống, sẽ sống thật tốt” 

“Em nói không đúng rồi, ở bên ngoài đánh nhau náo nhiệt như thế, đạn không có mắt, có lẽ là nó đã chết rồi cũng không chừng” Giọng nói của Đường Hạo Minh mờ mịt khiến người khác cảm thấy sợ hãi. 

Tổng Vy tức giận toàn thân phát run, cứ nhìn chòng chọc vào anh ta. Đường Hạo Minh sờ lên mắt cô, che mắt cô lại: “Vy Vy, tôi không thích em nhìn tôi như thế, lần gặp nhau cuối cùng của chúng ta chẳng lẽ em 

không nên hiền lành với tôi một chút à? Em làm như vậy thật sự khiến tôi đau lòng đó.” 

Tống Vy lắc mạnh đầu, cô muốn hất bàn tay kia ra khỏi mắt mình. Nhưng Đường Hạo Minh lại che rất chặt, khiến cô căn bản không thể thoát nổi. Đường Hạo Minh nhìn Tổng Vy, ánh mắt có rất nhiều cảm xúc, có yêu thương, có không nỡ, cũng có hài lòng. Cuối cùng, anh ta đột nhiên cúi người xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mình. Đương nhiên thứ mà anh ta muốn hôn chính là đôi mắt của cô. Nhưng anh ta biết nếu mình làm như vậy thì chắc chắn cô sẽ không thích. Một lần cuối cùng nhìn thấy cô, anh ta không muốn khiến cô phải phản cảm. Đúng lúc này, tiếng súng bên ngoài đột nhiên dừng lại, lập tức trở nên yên tĩnh. 

Dường như là đã đánh nhau xong rồi. 

Sau đó, lều vải lại được xốc lên một lần nữa, người vào báo cáo hồi lúc này lại bước vào, điểm khác biệt đó chính là trên người anh ta máu me đầy mình, nhất là trên vai có một lỗ máu đang không ngừng chảy ra ngoài. 

Vết thương này là do bị súng bắn. Lúc này, người đó bước vào, cả người run rẩy dữ dội, gần như là tàn phế. Anh ta nhìn Đường Hạo Minh, tuyệt vọng bật khóc: “Ông chủ à, người... người chúng ta... người của chúng ta đều không còn” Ngụ ý chính là ngoại trừ hai người bọn họ thì những người khác đã chết rồi. Tống Vy nghe nói như thế liền lạnh run cả người, cô vội vàng hỏi: “Hạo Tuấn thì sao, chồng của tôi thì sao, chồng của tôi có sao không?” 

Mặc dù kẻ thù chưa chắc sẽ nói cho cô biết, nhưng mà cô vẫn muốn hỏi. 

Cô thật sự rất muốn biết tình huống của Đường Hạo Tuấn. Quả nhiên là người vừa mới vào chỉ nhìn cô một cái, không có ý muốn trả lời câu hỏi của cô. Đường Hạo Minh di chuyển bàn tay đang đặt trước mắt Tống Vy ra, sau đó xoay người lại tháo dây thừng đang cột người cô ra. Vì vậy mà Tống Vy đã có thể thoát khỏi cái ghế, cô đứng dậy từ trên ghế, không còn tiếp tục bị trói nữa. Sau đó, Đường Hạo Minh lại cúi người tháo dây thừng trên cổ chân cô ra. Tổng Vy cúi đầu nhìn động tác của anh ta, cô cảnh giác hỏi: “Đường Hạo Minh, anh muốn làm cái gì?” Anh ta đang muốn thả mình ra? 

Làm sao có thể. 

Đáp án chỉ có một, đó chính là anh ta muốn dẫn cô ra ngoài để uy hiếp Đường Hạo Tuấn. Quả nhiên, Đường Hạo Minh nhìn chằm chằm Tống Vy một lúc lâu, sau khi nhớ kỹ dáng vẻ của cô thì lại nở nụ cười với cô. Nụ cười này không còn là nụ cười vừa nhìn là đã biết có tính toán đen tối như bình thường. Nụ cười này xuất phát từ tận đáy lòng, Đường Hạo Minh không mang theo một tia tạp chất, cùng cảm xúc khác. Trong lúc nhất thời, Tống Vy nhìn đến ngơ ngác. Cô đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của Đường Hạo Minh, mỗi một biểu cảm đều khiến lòng người run rẩy, vô cùng khó chịu. 

Nhưng mà lần này nhìn Đường Hạo Minh cười trong trẻo như thế, cô đột nhiên cảm thấy không quen. 

Nhất là cô không biết tại sao anh ta lại cười như thế, dường như là có ý nghĩa đặc biệt gì đó. 

Chỉ là không đợi cô cất tiếng hỏi, Đường Hạo Minh đã thu hồi nụ cười trên mặt, biểu cảm trở nên hung ác. Anh ta rút một cây súng từ bên hông ra, sau khi kéo chốt an toàn thì trực tiếp đặt trên huyệt thái dương của Tống Vy. 

Một khắc này, Tống Vy chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, họng súng lạnh buốt giống như lưỡi hái tử thần, khiến cô hoảng sợ, cả người cứng đờ. 

Có làm như thế nào cô cũng không ngờ tới Đường Hạo Minh lại có thể lật mặt nhanh như vậy. 

Một giây trước còn đang cười cười trong trẻo như thế, một giây sau liền biến thành một kẻ hung ác, trực tiếp chỉa súng vào người cô, uy hiếp tính mạng của cô. 

Người như vậy, quả thật là ma quỷ. 

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Vy, trong mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia áy náy, nhưng mà chẳng mấy chốc liền biến mất không còn thấy nữa, anh ta khôi phục lại vẻ hung ác: “Vy Vy, đừng trách tôi, lúc nãy em đã nghe thấy rồi đó, người của tôi đều đã bị Đường Hạo Tuấn giết chết, bây 

giờ cũng chỉ còn lại có hai người là tôi và cậu ta. Vì để thay đổi tình thế, tôi chỉ có thể dùng em để uy hiếp Đường Hạo Tuấn. Đi” 

Nói dứt lời, anh ta kéo Tống Vy, họng súng đặt bên huyệt thái dương Tống Vy, cả hai đi ra ngoài lều. Ở bên ngoài, người của Đường Hạo Tuấn đã xử lý tất cả người của Đường Hạo Minh. 

Mặc dù người của Đường Hạo Minh không còn nữa, nhưng mà người của Đường Hạo Tuấn cũng chẳng còn được mấy người, bây giờ chỉ còn lại có vài người, bọn họ đều đang tìm kiếm từng cái lều, là đang tìm kiếm Tống Vy và Đường Hạo Minh. 

“Sếp Đường, anh chắc chắn Đường Hạo Minh ở đây chứ?” Ở một bên khác, Kiều Phàm đang băng bó vết thương cho Đường Hạo Tuấn, vừa băng bó vừa hỏi: “Lúc nãy đánh nhau lâu như thế, Đường Hạo Minh chưa từng xuất hiện, có lẽ là ngay từ đầu anh ta đã không ở đây nơi này, chỉ là 

anh ta để lại.." 

Anh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy sắc mặt của Đường Hạo Tuấn đột nhiên thay đổi, sau đó lập tức đứng dậy từ trên tảng đá. Có chuyện gì vậy? Kiều Phàm sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh. 

Vừa mới quay đầu thì liền nhìn thấy Đường Hạo Minh và Tống Vy xuất hiện. Nhìn Đầu Tống Vy đang bị súng chĩa vào, sát ý trong lòng Đường Hạo Tuấn đối với Đường Hạo Minh đã lên đến cực hạn. 

Anh trừng Đường Hạo Minh muốn rách cả mi mắt: “Anh muốn chết à!" Đường Hạo Minh nhìn sát ý của Đường Hạo Tuấn đối với mình, chẳng những không e ngại chút nào, ngược lại còn cười thật tươi với anh: “Đường Hạo Tuấn, tôi nghĩ là lời nói này của cậu đã sai rồi đó, có Tống Vy là điểm yếu của cậu ở trong tay, ai chết ai sống còn chưa chắc đâu.” 

“Anh đừng nghĩ có thể dùng tôi để uy hiếp chồng tôi” Giọng nói của Tổng Vy tràn ngập hận ý. Nhưng mà cô vừa mới nói xong, Đường Hạo Minh liền dùng cùi chỏ đánh vào bả vai cô, hung dữ cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, nếu không thì đừng có trách tôi bóp cò” 

Ánh mắt Tống Vy rụt lại, trong nháy mắt không dám lộn xộn nữa. Đường Hạo Tuần thấy cô như vậy, trong lòng đau đớn không thôi. 

Anh siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào Đường Hạo Minh: “Thả cô ấy ra, đây là ân oán giữa hai người chúng ta, anh lại kéo một người phụ nữ vào. Đường Hạo Minh, đây chính là đạo đức của anh à?” 

Kiều Phàm không nói gì, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tống Vy, đánh giá Tống Vy từ trên xuống dưới, anh muốn xem xem Tống Vy có bị thương không. 

Sau khi thấy cô không bị thương, anh đứng sau lưng Đường Hạo Tuấn, nhẹ giọng nói: “Có vẻ như Tống Vy không có vấn đề gì, chắc là Đường Hạo Minh không làm gì cô, chỉ là trói cô ấy lại mà thôi”. Nghe thấy Tống Vy không bị thương, nỗi lo trong lòng Đường Hạo Tuấn mới có thể nhẹ hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. 

Dù sao thì bây giờ Tống Vy vẫn còn đang bị súng chĩa vào đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK