Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường Hạo Minh” Đường Hạo Tuần nắm chặt thỏi son trong tay, dường như muốn bẻ gãy cả thỏi son, anh nghiến răng gạt ra ba chữ này. Trần Châu Anh nghe thấy, vội vàng hỏi: “Sếp Đường, ý của anh là Vy Vy đã bị Đường Hạo Minh đưa đi rồi?” 

Đường Hạo Tuấn không trả lời, nhưng ý tử rất rõ ràng, chính xác giống như cô đã hỏi. 

Vốn dĩ giữa anh và Đường Hạo Minh có một trận quyết đấu, chỉ là không biết Đường Hạo Minh sẽ xuất hiện vào lúc nào, chính vì vậy mà anh vẫn luôn đề phòng. 

Thậm chí anh còn dự định nếu như Đường Hạo Minh cứ dùng dằn không chịu ra tay, anh sẽ đợi đến khi lễ trao giải của Tổng Vy kết thúc thì anh liền đưa Tổng Vy đến một nơi an toàn, chủ động tấn công Đường Hạo Minh. 

Nhưng mà không ngờ Đường Hạo Minh lại ra tay trước, mà còn ra tay vào ngày hôm nay. 

Nếu biết như thế, anh sẽ không đợi lâu như vậy mà trực tiếp đưa Tống Vy đi, còn về phần lễ trao giải, anh có thể sử dụng quyền hạn của mình mà trì hoãn vô thời hạn. 

Nhưng anh đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn không làm như vậy. Nhưng quyết định đó của anh đã đẩy anh vào một tình huống mà anh không có cách nào chấp nhận được. Ngay lập tức, cảm giác áy náy và tự trách dâng trào trong lòng, Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên đấm một đấm vào vách tường bên cạnh. Dùng sức quá lớn, lớp da ở chỗ khớp ngón tay của anh bị rách ra, máu tươi xuất hiện, thậm chí tay đang đau đến nỗi run rẩy kịch liệt. 

Nhưng dường như anh không cảm nhận được cơn đau, hai mắt đỏ ngầu muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ, khiến người khác nhìn thấy mà vô cùng hoảng sợ. 

Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đường Hạo Minh, anh nhất định sẽ khiến Đường Hạo Minh phải chết, nhất định. 

“Sếp Đường, tay của anh..." Trần Châu Ánh nhìn tay Đường Hạo Tuấn đang không ngừng chảy máu, cô vội vàng lấy khăn tay ra muốn băng bó cho anh. Nhưng Đường Hạo Tuấn lại từ chối. Đúng lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên. Đường Hạo Tuấn dùng bàn tay đầy máu của mình lấy điện thoại từ trong túi ra đặt ở bên tai: "Tra được rồi?” “Vâng sếp Đường, tôi đã xem camera ở điểm thi, đúng là nhìn thấy Đường Hạo Minh ôm một người đi khỏi, người đó chính là mợ chủ” Người đầu dây bên kia điện thoại cung kính trả lời. 

“Tiếp tục điều tra, liên lạc với cảnh sát ở bên đây, bên cạnh đó còn phải điều tra tất cả camera ở ven đường sau khi Đường Hạo Minh rời khỏi, tìm cho ra con đường tẩu thoát của anh ta” Đường Hạo Tuấn ra lệnh với vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Người ở bên kia đáp lời: “Vâng.” 

“Còn nữa, thông báo cho Kiều Phàm lập tức chạy đến điểm thi, triệu tập tất cả mọi người, tôi muốn khiến Đường Hạo Minh chết không có chỗ chôn” Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh lẽo. 

Trần Châu Ánh đứng đối diện nghe thấy mà run rẩy cả người. 

Đây chính là đại lão à? 

Một câu nói mà cũng có thể khiến cô tưởng chừng mình đang trong địa ngục lạnh lẽo. 

Thật là đáng sợ. 

Nói chuyện điện thoại xong, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn về phía Trần Châu Ánh đứng đối diện: “Lễ trao giải ngày hôm nay cô chỉ có thể lên nhận thưởng một mình, tôi sẽ nói với phía ban tổ chức với lý do là Tổng Vy đột nhiên lại khó chịu, cho nên rời khỏi trước, vì vậy mà giải thưởng liên quan đến cô ấy phải nhờ cô nhận thay rồi. Còn có bên cảnh truyền thông nữa, cũng giao cho cô.” 

“Yên tâm đi sếp Đường Trần Châu Ánh vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ xử lý cho thật tốt, cũng sẽ không để cho ai biết tình huống hiện tại của Vy Vy là như thế nào? 

Đường Hạo Tuấn: “Sau khi lễ trao giải kết thúc, cô đi theo vệ sĩ của tôi rời khỏi nơi này đi, không cần phải đi lung tung, nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi” 

Mặc dù người phụ nữ này không hề liên quan đến ân oán giữa anh và Đường Hạo Minh. 

Nhưng mà người phụ nữ này lại rất thân thiết với bọn họ, không ai đảm bảo được Đường Hạo Minh sẽ không làm gì cô. 

Cho nên, dù sao đi nữa thì anh cũng phải bảo vệ cho người phụ nữ này. 

Nhưng nếu như người phụ nữ này không nghe lời, tự mình muốn chết, thế thì anh liền mặc kệ. 

Đương nhiên Trần Châu Ánh biết tại sao Đường Hạo Tuấn lại nói như vậy, vội vàng vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi sếp Đường, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho anh, để anh có thể tập trung cứu Vy Vy” 

“Được rồi.” Sau khi cô nói xong, Đường Hạo Tuấn lập tức quay người đi khỏi. 

Nửa tiếng đồng hồ sau, mười mấy chiếc xe vệ sĩ tập trung ở một quãng trường yên tĩnh, cửa xe đồng loạt mở ra, có mấy chục người bước xuống từ trên xe. 

Trên người đám người này đều mặc đồng phục thống nhất, vũ khí được trang bị đầy đủ, nhìn cử như là sắp lên chiến trường, khí thể bàn bạc. Trên thực tế, đúng là bọn họ sắp ra chiến trường. Đánh một cuộc chiến sinh tử với người của Đường Hạo Minh. 

“Đường Hạo Tuấn, có chuyện gì vậy?” Lúc này, có một người mặc áo khoác trắng mang hòm thuốc thật to bước tới từ trong đám người, sắc mặt khó coi đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn: “Sao Đường Hạo Minh lại xuất hiện ở điểm thi, còn đưa Tổng Vy đi nữa, chẳng lẽ anh không sắp xếp người ở điểm thi? Sao lại có thể để người Đường Hạo Minh ngang nhiên xông vào như thế?” 

Anh chất vấn Đường Hạo Tuấn. 

Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống: “Chuyện này là do tôi sơ sót” 

Anh không ngờ là Đường Hạo Minh lại lựa chọn ngày hôm nay để tập kích. Cho nên, Tổng Vy bị Đường Hạo Minh mang đi không trách được bất cứ ai, người duy nhất mà anh có thể trách chỉ có một mình anh. 

Thấy dáng vẻ tự trách của Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm tức giận nhưng không có chỗ phát tiết: “Được rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì, người cũng đã bị đưa đi, việc khẩn cấp nhất bây giờ là nhanh chóng cứu người ra, nhất định phải cứu Tống Vy ra trước khi Đường Hạo Minh làm tổn thương cô ấy. Đừng quên là tại sao Đường Hạo Minh lại muốn để tôi đến bên cạnh anh để giúp anh, anh ta chính là muốn tổn thương Tống Vy, để đạt được mục đích tổn thương anh” 

Kiều Phàm lạnh lùng nói. Đường Hạo Tuấn siết chặt tay, vang lên âm thanh răng rắc: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để Đường Hạo Minh đạt được ý đồ đâu”. 

“Chỉ hi vọng là vậy” Kiều Phàm lạnh lùng trả lời một câu, sau đó nhìn về phía những người xung quanh, sắc mặt khó coi mới hơi tốt hơn một chút. Có nhiều người như thế, còn có nhiều vũ khí như thế, chắc là Đường Hạo Minh sẽ bị xử lý? 

Kiều Phàm thầm nghĩ. 

Lúc này, có một người vệ sĩ đi tới: “Sếp Đường, đây là tất cả lộ trình mà Đường Hạo Minh đưa mợ chủ đi, trước mắt thông qua màn hình, nhóm người Đường Hạo Minh không còn tiếp tục tiến lên nữa mà là đã dừng lại ở một nơi, hình như là đang chờ đợi di chuyển” 

“Dừng lại?" Đường Hạo Tuấn cầm lấy máy tính bảng trong tay vệ sĩ, nhìn bản đồ. 

Kiều Phàm đứng bên cạnh cũng ngó đầu qua xem, nhìn thấy vị trí mà Đường Hạo Minh đang dừng, Kiều Phàm kinh ngạc không thôi: “Lại là nơi này.” 

“Anh biết à?” Đường Hạo Tuấn quay sang nhìn anh. 

Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Biết chứ, núi Lạc Phong là ngọn núi nổi tiếng nhất của quốc gia này, bởi vậy trong mười mấy năm quá khứ ngọn núi này đã xảy ra một trận núi lửa gần như thiêu rụi cả ngọn núi không còn gì nữa, đến mức bây giờ nền sinh thái chỉnh thể của ngọn núi vẫn còn chưa khôi phục được bao nhiêu, cộng thêm địa thế ngọn núi kỳ lạ, máy bay trực thăng không thể bay ở phía trên, cho nên Đường Hạo Minh muốn chuyển tại núi Lạc Phong căn bản không có khả năng” 

Đường Hạo Tuấn nghe xong lời này, anh lập tức ra hiệu cho vệ sĩ. 

Sau khi vệ sĩ tiếp nhận thì lập tức rà soát trên máy tính bảng. 

Khoảng hai phút sau, vệ sĩ kinh ngạc nhìn Kiều Phàm, rồi nói với Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, quả thật giống y như những gì bác sĩ Kiều đã nói, địa hình núi Lạc Phong đặc thù, máy bay trực thăng rất khó di chuyển trên không, cũng bởi vì máy bay trực thăng rất khó bay lên cho nên không có cách nào vận chuyển cây giống mà chỉ có thể để thiên nhiên chữa trị, cho nên mới khiến cho hệ sinh thái của núi Lạc Phong khôi phục chậm chạp như thế, nếu không thì đã có thể khôi phục hoàn toàn” 

“Nói cách khác, Đường Hạo Minh đến đó không phải là để chuyển dời, nhưng cụ thể là cái gì thì cũng chỉ có thể để anh điều tra” Kiều Phàm đẩy kính måt. 

Đường Hạo Tuấn khẽ rũ mắt xuống, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng nói: “Đường Hạo Minh đang chờ tôi, anh ta xem núi Lạc Phong như là địa điểm quyết đấu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK