Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Bà nói, hung thủ không phải con gái bà?”
“Đúng vậy.” Bà Trần gật đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn về phía Tống Vy: “Sao chuyện quan trọng như vậy mà em không nói với anh?”
Tống Vy bị lời này làm cho tức giận tới mức bật cười: “Em không muốn nói với anh chắc? Là anh hoàn toàn không cho em cơ hội gặp mặt.”
Nghĩ tới Lâm Giai Nhi ngày hôm qua, cô lại cảm thấy khó chịu.
Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ trào phúng và tức giận trên mặt cô, nhíu chặt mày.
Khi anh vừa định nói gì đó, quản ngục đã đi tới: “Số 257 đã tới giờ thăm.”
Số 257, chính là số của Trần Nhã Nhã.
Ở trong tù không cần tên, tất cả đều dùng số để gọi.
Bà Trần nhìn về phía Tống Vy: “Mợ Đường, có thể đi gặp Nhã Nhã rồi.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, lập tức đi theo vào.
Không ngờ, cô thấy Đường Hạo Tuấn cũng đi theo phía sau.
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cũng muốn gặp à?”
Đường Hạo Tuấn không để ý tới cô, sắc mặt lạnh băng.
Tống Vy tự giễu cười, cảm thấy bản thân thật ngốc.
Biết rõ hiện giờ đối phương có thái độ như vậy với mình mà còn cố hỏi làm gì?
Trước khi phía văn phòng thám tử có kết quả điều tra, cô cũng không cần muốn anh thay đổi thái độ tốt lên.
Cứ như vậy đi!
Thế nên Tống Vy cũng không để ý tới Đường Hạo Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh tanh.
Hai người rõ ràng là vợ chồng, nhưng hiện giờ nhìn qua, ngay cả người lạ cũng không bằng.
Đường Hạo Tuấn biết thái độ của mình với cô không tốt, nhưng anh không thể gỡ được nút thắt trong lòng, thế nên mới không để ý tới cô.
Thay vì nói anh hận cô vì Lưu Mộng, chi bằng nói là anh không biết nên cư xử với cô thế nào.
Nhưng hiện giờ khi Tống Vy dùng thái độ giống như chính bản thân anh đối với cô, trong lòng anh lại không thoải mái.
Mâu thuẫn như vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng thêm tối tăm.
Rất nhanh đã tới phòng thăm tù.
Tống Vy một lần nữa gặp lại Trần Nhã Nhã.
Giờ phút này, Trần Nhã Nhã tiều tụy hơn nhiều so với lần đầu Tống Vy nhìn thấy, người cũng gầy guộc, mái tóc dài bị cắt ngắn, chỉ còn lại chưa tới hai cm, cả người toát ra sự cô độc.
Bà Trần che miệng khóc tại chỗ.
Trần Nhã Nhã thấy vậy, muốn an ủi bà ấy, nhưng khóe môi khẽ động, không phát ra tiếng.
Tống Vy thở dài, cầm lấy microphone: “Chào cô, cô còn nhớ tôi không?”
Cô hỏi.
Đường Hạo Tuấn đứng phía sau cô, nheo mắt nhìn Trần Nhã Nhã phía sau tấm kính thủy tinh.
Cô gái này, thật sự không phải hung thủ sao?
Trần Nhã Nhã nhìn về phía Tống Vy với đôi mắt vô hồn, cũng cầm lấy micro: “Nhớ.”
Giọng cô ta khàn và khô khốc vô cùng, giống như đã lâu không uống nước.
Nhưng Tống Vy biết không phải, bởi vì quá lâu không nói chuyện, nên mới khiến giọng nói có chút kỳ lạ.
“Hôm qua tôi đã nghe mẹ cô nói rồi, cô chịu tội thay cho người khác, đúng không?” Tống Vy cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
Nước mắt Trần Nhã Nhã lập tức tuôn ra: “Sao cô ta có thể gạt tôi như thế? Sao lại lừa tôi? Đã nói sẽ trả nợ thay nhà tôi, vì sao lại không làm? Hu hu hu…”
Nghĩ tới em trai mình bị bắt nạt, cùng với người mẹ thường xuyên bị đe dọa.
Cô ta rất hối hận, hối hận vì sao bản thân lại ngây thơ tin lời đối phương.
Nhưng cô ta càng hận hơn, hận người đó nói mà không giữ lời!
Tống Vy thấy được hận ý trong mắt Trần Nhã Nhã, trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng cô ta thật sự vô tội, là chịu tội thay người khác.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn ra, hai bàn tay siết chặt lại, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo đáng sợ.
Giỏi lắm, đúng là quá giỏi.
Không ngờ tên hung thủ dám giỡn mặt anh.
“Cô ta là ai?” Tống Vy nhìn chằm chằm Trần Nhã Nhã, vội vàng muốn biết tin tức về hung thủ thật sự.
Trần Nhã Nhã biết Tống Vy là người mà mẹ gọi tới giúp mình, cố gắng nín khóc, bình ổn cảm xúc, sau đó trả lời: “Tôi không biết cô ta là ai. Tôi chưa thấy mặt cô ta, nhưng tôi từng nghe giọng cô ta, khá quen thuộc, chỉ là tôi không nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.”
“Quen thuộc?” Tống Vy máy môi: “Nếu cô cảm thấy quen thuộc, vậy chắc chắn là người cô quen.”