Nội dung lá thư không dài, chỉ có vài câu ngắn ngủi, hơn nữa Giang Hạ có thể nhìn ra được mấy câu ấy không liền mạch với nhau, thậm chí những nơi đặt bút viết xuống còn có cảm giác bị ngắt quãng.
Chính vì vậy, Giang Hạ suy đoán có lẽ là lúc Kiều Phàm đang viết thư thì không biết nên viết cái gì, hoặc là cảm thấy viết như vậy không thích hợp, cho nên do dự xem có phải viết hay không, nhưng mà cuối cùng vẫn không viết, sau đó thứ xuất hiện trước mặt cô chính là một lá thư trông có vẻ kỳ quái như thế.
Hơn nữa, nội dung trong thư lại khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa. Mẹ Giang nhìn biểu cảm bình tĩnh của Giang Hạ không có gì khác biệt so với bình thường, trong lòng không khỏi thở phào một hơi. Biểu cảm của con gái không có gì thay đổi, điều đó đã chứng minh trong lá thư này không có nội dung gì khiến con gái phải kinh ngạc. Nếu đã như vậy, thể thì bà yên tâm hơn rồi. “Hạ” Mẹ Giang gọi Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn chằm chằm vào lá thư, không có phản ứng. Mẹ Giang không còn cách nào khác, bà đành vươn tay ra quơ quở trước mặt cô. Lần này, Giang Hạ đã có phản ứng, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì lại mím mím môi với mẹ Giang, cố gắng nặn ra nụ cười: "Sao vậy mẹ?” “Mẹ còn phải hỏi con làm sao vậy kìa" Mẹ Giang bực bội trợn mắt nhìn con gái, sau đó lại quan tâm hỏi: “Sao vậy, trên thư viết cái gì?” “Cũng không có gì” Giang Hạ nói xong thì liền đưa lá thư trong tay qua cho bà.
Mẹ Giang không ngờ là mình chỉ tùy tiện hỏi một câu mà con gái lại đưa lá thư cho mình, để mình xem, không hề có ý muốn che giấu, điều này khiến trong lòng bà rất vui mừng. “Mẹ có thể xem được không?” Mẹ Giang không lập tức nhận lấy lá thư mà là nhìn Giang Hạ, bà muốn xác nhận một lần nữa. Sự giáo dục nhà họ Giang bọn họ chính là như thế, những đồ vật giống như thư từ vốn dĩ là vật riêng tư.
Cho dù con gái có đưa mình xem thì mình cũng không thể vội vàng nhận lấy lá thư, nhất định phải nhận được sự đồng ý của con gái, bà sợ con gái nhất thời xúc động cho mình xem, sau đó lại cảm thấy hối hận.
Huống hồ gì lá thư này còn là của một người đàn ông viết cho con gái mình, bà là mẹ, nhìn thấy một vài thứ kỳ kỳ quái quái thì cũng không hay cho lắm. Nhưng mà Giang Hà lại không hề để ý đến những chuyện này, cô mỉm cười rồi gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ, con đã đưa mẹ xem rồi, tại sao lại không thể xem chứ? Mẹ cứ xem
đi."
Nghe thấy con gái nói như vậy, lúc này mẹ Giang mới yên tâm, cũng không tiếp tục từ chối nữa, bà lấy bức thư nhìn xem.
Bất ngờ là trên lá thư không có thứ gì là không thể xem, ngược lại nội dung trong thư vô cùng đơn giản. Chỉ là dặn dò Giang Hạ chú ý đến một số vấn đề trong thời gian mang thai, sau đó chính là Kiều Phàm ra lệnh cho Giang Hạ phải đồng ý chờ anh trở về, sau đó hai người sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau, còn lại không có gì nữa.
Nói tóm lại, bức thư này trông có vẻ qua loa. Có lẽ đây chính là lần đầu tiên mà Kiều Phàm viết thư, không biết nên viết cái gì, cho nên cuối cùng mới gượng gạo viết ra mấy câu như thế này. “Hạ, con nói thử xem, rốt cuộc là cậu ta có ý gì vậy?” Mẹ Giang trả lá thư lại cho Giang Hạ, trên mặt còn mang theo vẻ tò mò.
Giang Hạ lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô là biết rất rõ ràng. Kiều Phàm viết lá thư này cho cô là bởi vì anh không thể nào khiến những lời nói quan tâm thoát ra khỏi miệng mình, cũng sợ cô không muốn nghe, cho nên mới viết thư rồi đưa cho cô.
Làm như vậy, cô không cần nghe thì cũng có thể nhìn thấy. Không thể không nói, anh thật sự rất thông minh. Hơn nữa, anh nói những lời này với cô cũng là đang nói cho cô biết anh thật sự đang quan tâm cô, muốn đối xử tốt với cô. Cũng vì vậy mà có thể thấy được anh thật sự giống như Vy Vy đã nói, nhìn nhận ra tình cảm của mình đối với cô, muốn theo đuổi cô. Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Giang Hạ siết chặt, biểu cảm phức tạp. Tình cảm của Kiều Phàm đối với cô đến quá nhanh, cũng quá đột ngột, nhìn nhận quả tự nhiên, sau khi nhìn nhận rồi thì lại bắt đầu tấn công cô.
Điều này khiến trong lòng cô chẳng những không có chút vui sướng nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ưu sầu.
Điều khiến cô sầu lo chính là cô không còn tình cảm và ký ức với anh trong quá khứ, sự theo đuổi của anh khiến cô không cảm thấy vui vẻ, giữa bọn họ lại cách một tầng ân oán, sự theo đuổi của anh càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Nhìn con gái nhíu chặt lông mày, trái tim mẹ Giang cũng thấp thỏm theo: “Hạ, con sao vậy, đang suy nghĩ gì đó?” Đôi mắt Giang Hạ lóe lên, nét mặt lại cố gắng gượng cười: "Không có gì đâu, con không sao đâu mẹ, chỉ là suy nghĩ đến một vài chuyện mà thôi, không phải là chuyện gì quan trọng Cô nói như vậy chính là đang nhắc nhở bạn đừng tiếp tục hỏi nữa.
Nếu như tiếp tục hỏi, cô sợ là mình không thể giữ kín miệng mà nói bực bội trong lòng ra. Dù sao chuyện Kiều Phàm có tình cảm với cô, đồng thời còn muốn theo đuổi cô, cô thật sự không muốn phải nói với ba và mẹ. Sau khi ba mẹ biết rồi, chắc chắn hai người sẽ rất ngạc nhiên, có lẽ là hai người còn suy nghĩ nhiều hơn cô. Bọn họ đã lớn tuổi rồi, lại phải suy nghĩ nhiều chuyện như thế, tâm trí lao lực quá độ, sức khỏe cũng sẽ không trụ được. Cho nên, những chuyện này cứ để bản thân cô gánh vác là được.
Mẹ Giang thấy con gái như vậy, làm sao bà lại không nhìn ra con gái có chuyện giấu bọn họ. Bà thở dài trong lòng, nhưng cũng không có ý muốn ép buộc con gái, bà vỗ vỗ bả vai cô, nở nụ cười cảm thông: “Không muốn nói thì không nói nữa, chờ sau này muốn nói rồi thì cứ nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ là thính giả trung thành nhất của con”
Nghe nói như thế, hốc mắt Giang Hạ đỏ lên, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lòng. Cơ thể hơi dựa ra phía trước, cô tựa vào lồng ngực của mẹ Giang: "Cảm ơn mẹ “Cảm ơn cái gì chứMẹ Giang vuốt vuốt tóc con gái, trên mặt là vẻ hiền từ.
Một lát sau, bà buông con gái ra, nhìn con gái rồi nói: “Được rồi Hạ, thời gian không còn sớm nữa, mẹ cũng nên về thôi, một mình con ở lại bệnh viện phải chăm sóc mình cho thật tốt, có chuyện gì thì nhờ y tả làm, đừng có ngu ngốc tự mình làm. Nếu như y tá không làm được thì kêu y tá gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ đến chăm sóc con.”
Lúc đầu bà muốn ở lại bệnh viện chăm sóc, bầu bạn với con gái. Nhưng mấy ngày nay sức khỏe của ông nhà lại không ổn định, cho nên không còn cách nào khác, bà chỉ có thể về nhà chăm sóc chồng mình. Cũng may là ngày hôm nay sức khỏe ông đã tốt hơn một chút, đã có thể đi dạo trong vườn hoa, chờ thêm vài ngày nữa đến khi ông khỏe hẳn rồi thì bà lại đến chăm sóc Hạ. “Yên tâm đi mẹ, con biết rồi” Nghe lời mẹ Giang dặn dò, trong lòng Giang Hạ cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười gật đầu: “Con sẽ chăm sóc tốt cho mình, dù sao thì trong bụng con còn có bé cưng nữa mà, con sẽ không để bé cưng có chuyện gì đâu”
“Như vậy mới đúng chứ. Thôi được rồi, mẹ đi đây” Mẹ Giang sở lên đầu con gái, quay người đi ra ngoài. Sau khi mẹ Giang đi rồi, nụ cười trên mặt Giang Hạ chậm rãi biến mất, thay vào đó là vẻ hoang mang và luống cuống. Lá thư này của Kiều Phàm đã xác nhận nội dung trong cuộc trò chuyện ngày hôm đó cùng với Vy Vy, chính vì vậy mà cô mới không biết phải làm gì. Kiều Phàm muốn theo đuổi cô, mà cô không có khả năng tiếp tục ở bên cạnh anh. Bởi vì bây giờ không nói đến chuyện cô không có tình cảm với anh, vẫn còn chưa nhớ lại chuyện trước kia, quan trọng nhất đó chính là ân oán giữa hai gia đình bọn họ, chỉ dựa vào điều này thì cô đã không thể ở bên cạnh anh.
Nếu không thì cô sẽ hổ thẹn với những tổn thương của ba mẹ và mình do anh gây ra trong quá khứ. Nhưng mà nếu như mình phớt lờ sự theo đuổi của anh ta, có khi nào anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, lại gây ra chuyện gì đó với mình, hoặc là ba mẹ mình?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạ chìm trong mê mang vô tận.
Ở một bên khác, trạng thái của Tổng Vy cũng không tốt cho lắm. Cố vốn dĩ cho rằng mình và Đường Hạo Tuấn cùng lắm chỉ chiến tranh lạnh vài ngày thì Đường Hạo Tuấn sẽ thỏa hiệp để cô ở lại.
Nhưng mà cô thật sự không ngờ tới đã hai ngày trôi qua, trận chung kết cuộc thi đều đã kết thúc sắp, công bố quán quân cuối cùng, vậy mà anh lại không có ý thỏa hiệp.
Cho nên cô và anh lại tiếp tục chiến tranh lạnh thêm vài ngày.