Hai mẹ con bước xuống chiếc xe ô tô màu đỏ kia dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Người mẹ kia chính là mẹ của cô khi còn trẻ, còn cô gái nhỏ chính là cô.
Mẹ cô đã thực sự tông xe vào ba mẹ Đường Hạo Tuấn!
Tống Vy lạnh cả người, chiếc cổ cứng ngắc quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng đang nhìn cô, ánh mắt trầm lặng sâu thẳm: “Đến giờ em còn tiếp tục kiên quyết khẳng định mẹ mình không đụng phải người khác nữa không?”
“Tôi...” Khóe miệng Tống Vy run lên, không trả lời được.
Bởi vì sự thật đang rành rành ngay trước mắt, cô còn có thể nói cái gì?
Hơn nữa đoạn video này lại khiến cô nhớ lại cơn ác mộng đêm qua.
Cơn ác mộng đó tương tự như những gì đã xảy ra trong video này.
Vậy thì tại sao cô lại có một giấc mơ như vậy?
Hay đó không phải là một giấc mơ, mà chính là ký ức của cô?
Tống Huy Khanh nói rằng cô đã quên một vài chuyện, Kiều Phàm cũng nói rằng cô đau đầu là do trí nhớ có vấn đề. Vậy có phải là đoạn ký ức này không?
Nhưng tại sao cô lại quên nó?
Nghĩ đến đây, Tống Vy lại thấy đầu óc đau nhức.
Cô ôm đầu, trên khuôn mặt hiện rõ nỗi đau.
Đường Hạo Tuấn thấy thế liền căng thẳng, mở miệng hỏi thăm: “Em làm sao vậy?”
“Đầu tôi đau quá!” Tống Vy đau đớn ngồi xổm xuống.
Lần đau đầu này nặng hơn bất cứ lần nào, cô thở hổn hển vì đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra trên mặt, mắt cũng bắt đầu trợn ngược lên.
Không chỉ thế, những hình ảnh hiện lên mỗi lúc một thường xuyên hơn, liên tục đánh thẳng vào đầu cô, khiến cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng Tống Vy đau quá ngất đi, ngã lăn ra đất.
“Tống Vy!” Đồng tử Đường Hạo Tuấn co rút lại, anh nhanh chóng bước tới đỡ Tống Vy dậy, vỗ nhẹ lên mặt cô, cố gắng đánh thức cô.
Nhưng Tống Vy như chìm đắm trong cơn ác mộng, nhíu mày thật chặt, không sao tỉnh lại được.
Đường Hạo Tuấn nghiêm mặt bế cô lên, đi thật nhanh về phía sô pha.
Sau khi đặt người lên sô pha, anh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Trình Hiệp.
“Đến phòng y tế gọi một bác sĩ tới đây.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ra lệnh, trong giọng nói không che giấu nổi sự lo lắng.
“Vâng.” Trình Hiệp nuốt nước bọt, đáp lời.
Chẳng lẽ tổng giám đốc và mợ chủ cãi vã trong phòng làm việc.
Sau đó tổng giám đốc không cẩn thận làm mợ chủ bị thương sao?
Nếu đúng như vậy thì tổng giám đốc không chỉ là một người đàn ông sử dụng bạo lực lạnh mà còn có hành động bạo lực thực sự nữa.
Sau một trận rùng mình, Trình Hiệp không dám nghĩ ngợi gì thêm, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Ngay sau đó, bác sĩ đã đến.
Đường Hạo Tuấn yêu cầu anh ta khám cho Tống Vy.
Sau khi kiểm tra xong, Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ không biết quan hệ của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nên không dám xưng hô lung tung, cung kính trả lời: “Cô đây không có việc gì, chỉ là vừa tiếp nhận kích thích quá lớn nên mới ngất đi, chờ sau khi tỉnh lại là sẽ tốt thôi.”