Nhìn thấy nụ cười của cô, đôi môi Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên: “Đối với một thiên tài, nếu cuộc thi quá đơn giản sẽ rất nhàm chán, có độ khó sẽ tốt hơn, chỉ cần cô ấy thắng rồi, thì cô ấy có thể càng tiến thêm một bước nữa, không phải sao?”
Trình Hiệp nhìn người sếp vô cùng tự tin về Tống Vy, đột nhiên cười.
Cũng phải, sếp đang yêu nhà thiết kế Tống, còn không lo cho nhà thiết kế Tống chút nào, thì một trợ lý như anh ta lo lắng gì chứ.
Tại hiện trường của cuộc thi, Tống Vy dẫn người mẫu da đen đến bàn thiết kế của cô trước ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của đám nhà thiết kế khác, cầm lấy thước dây và bắt đầu đo số liệu cơ thể của người mẫu da đen.
Sau khi đo, Tống Vy bảo người mẫu nghỉ ngơi, còn mình đến khu vải để kiểm tra vải do hiệp hội cung cấp.
Vì vải do hiệp hội cung cấp đều là vải thông thường, màu sắc đều là màu cơ bản nên thiết kế của các nhà thiết kế càng bị hạn chế nhiều hơn, không thấy mấy nhà thiết kế cũng tới chọn vải ở bên cạnh, ai nấy cũng đang vò đầu bứt tóc sao.
“Nhà thiết kế Tống, cô không lo lắng sao?” Lúc này, một nữ thiết kế có dáng vẻ bình thường bước đến chỗ Tống Vy, vừa chọn vải vừa nói chuyện với Tống Vy.
Tống Vy lấy một sấp voan trắng tinh khoác lên khuỷ tay mình, hỏi: “Lo cái gì?”
“Đương nhiên là người mẫu của cô rồi, những vòng loại trực tiếp trước đây đều dựa trên bản vẽ thiết kế để phân thắng thua, căn bản không có buổi catwalk của người mẫu, bây giờ cô không những có một người mẫu da đen, hơn nữa vải còn nghèo nàn thế này, cô làm sao mà thắng?”
Mặc dù nhà thiết kế nữ liên tục nói mấy lời như đang lo lắng cho Tống Vy, nhưng giọng điệu của cô ta lại không hề có chút lo lắng nào mà ngược lại còn có ý chế giễu.
Tống Vy nghe vậy, cũng chả tức giận, cười nhạt, lại choàng lên cánh tay một tấm voan đỏ, đáp: “Không biết có thắng được hay không, nhưng tôi biết, tôi không muốn thua.”
Động tác chọn vải của nữ thiết kế chợt khựng lại, sau đó kinh ngạc há hốc mồm: “Ý của nhà thiết kế Tống là cô đã có cảm hứng thiết kế rồi sao?”
“Không sai!” Tống Vy cũng lười khiêm tốn, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Ngay từ khi cô đo số đo cơ thể cho những người mẫu da đen, cô đã có sẵn trong đầu một bản thiết kế rồi.
Nữ thiết kế nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Tống Vy đã thay đổi, không còn bộ dạng khinh thường đắc ý khi nãy nữa, ngượng ngùng cười cười: “Nhà thiết kế Tống thật đúng là danh bất hư truyền.”
“Danh bất hư truyền gì chứ, cô ta chỉ là thùng rỗng kêu to thôi.” Tống Huyền không biết từ khi nào đã điều khiển xe lăn đi tới chỗ Tống Vy, khinh thường mà xen vào.
Nhà thiết kế nữ nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức nhìn về phía Tống Huyền: “Ý của Tống lão sư là nhà thiết kế Tống không có cảm hứng thiết kế, mà chỉ đang bốc phét thôi ư?”
“Không sai!” Micro phát sóng trực tiếp cách đây rất xa, Tống Huyền không lo lắng rằng những gì mình nói sẽ được ghi lại cho khán giả nghe thấy.
Vì vậy, cô ta không thu liễm chút nào, cười lạnh nói: “Ai không biết hàm ý của xuân là mềm mại, ôn nhu, cho dù cô ta có thiết kế ra thì người mẫu da đen đó có thể mặc và thể hiện ra được ư?”
“Nói cũng phải.” Nhà thiết kế nữ gật đầu, cảm thấy có lý.
Tống Vy cầm tấm voan xanh cuối cùng lên, mỉm cười nói: “Có mặc thể hiện ra được hay không, thì không cần hai vị lo đâu, hai vị lo cho mình đi, lỡ như cuối cùng thiết kế của hai vị thua tôi, người mẫu cũng thua tôi thì mất mặt lắm đó.”
“Vậy sao.” Tống Huyền trợn trắng mắt: “Vậy tôi phải xem thử, cô có thể thắng được tôi không!”
Sau đó, Tống Huyền cũng ôm vài sấp vải rời đi.
Nữ thiết kế cũng theo sát sau lưng cô ta và rời khỏi.
Tống Vy nhìn bóng lưng của hai người họ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại.
Nếu như hồi nãy cô không nhìn sai thì Tống Huyền vốn không có chọn vải cẩn thận, mà chỉ liếc nhìn một cái, rồi trực tiếp lấy ra vài sấp từ trên kệ vải, còn có người mẫu nữa, Tống Huyền vừa đến trước mặt người mẫu, thì người mẫu đó đã chủ động đi đến trước mặt cô ta rồi.
Có thể thấy, Tống Huyền không chỉ nghe ngóng được về chủ đề của vòng thi này và nội dung cuộc thi mà còn đạt được sự thống nhất từ trước với người mẫu nữa.
Không thể không nói, trong một tuần ngắn ngủi mà làm được nhiều như vậy, thật là đáng khâm phục.
“Nhưng loại gian lận này cũng không thể làm được bao lâu nữa.” Tống Vy rũ mắt xuống, che giấu sự lãnh đạm trong mắt mà lẩm bẩm.
Sau đó, cô lại ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười, cầm vài mảnh vải quay lại bàn thiết kế, sau khi đóng rèm lại, cô bắt đầu vẽ bản thiết kế và làm quần áo.
Ngoài cô, các nhà thiết kế ở hiện trường cũng lần lượt kéo rèm cửa bàn thiết kế của họ, bằng cách này, ngoại trừ khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp, thì những người có mặt tại hiện trường, trước khi đi catwalk thì không thể nhìn thấy tác phẩm của nhà thiết kế.
Đường Hạo Tuấn nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của Tống Vy, nhìn thấy cô đang vẽ bản thiết kế, không khỏi quét đi vẻ lười biếng, đưa mặt lại gần máy tính, muốn nhìn rõ hơn một chút.