Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hạo Tuấn lật chăn đi xuống giường, nhặt chiếc quần dưới đất lên mặc xong xuôi, để trần thân trên đi ra mở cửa.

Ở bên ngoài cửa, Trình Hiệp nhìn thấy Đường Hạo Tuấn như vậy, cả người sững sờ.

Nhất là khi nhìn thấy phần cổ của Đường Hạo Tuấn, vết cắn trên xương quai xanh càng khiến người khác phải chép miệng.

Xem ra hôm qua mợ chủ rất mãnh liệt, cắn tổng giám đốc đến mức như vậy.

“Quần áo đâu?” Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Trình Hiệp sững sờ, không kìm được mà nheo mày.

Trình Hiệp vội vàng đưa chiếc túi quần áo trong tay sang: “Đây ạ.”

Đường Hạo Tuấn đưa tay ra nhận, sau đó lên tiếng: “Tối hôm qua có gì bất thường không?”

Biết Đường Hạo Tuấn hỏi chuyện tối hôm qua Đường Hạo Minh có tới không, Trình Hiệp lắc đầu: “Không có gì bất thường, radar trên du thuyền của chúng ta không phát hiện ra tung tích của máy bay, chắc tối qua Đường Hạo Minh không tới gần hòn đảo này.”

Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng, biểu thị đã biết rồi, sau đó đóng cửa quay người vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong đã là 10 phút sau.

Đường Hạo Tuấn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi từ trong phòng tắm bước ra, anh đi về phía giường, hơi cúi người xuống, vỗ nhẹ vào phần vai để lộ ra ngoài của Tống Vy: “Dậy đi em.”

“Ừm…” Đôi mày thanh tú của Tống Vy chau lại rồi cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng, chồng.”

“Chào buổi sáng, mau dậy thôi, ăn sáng nào.”

Tống Vy ngáp một cái, xoa mắt, sau đó đưa tay về phía anh: “Kéo em dậy.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng rồi đưa tay kéo cô dậy.

Tống Vy ngồi trên giường, tự nhiên cô há hốc miệng.

Khuôn mặt Đường Hạo Tuấn trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Em sao vậy?”

Gò má Tống Vy hơi ửng đỏ, cô cười xấu hổ: “Không sao, chỉ là bên dưới hơi không thoải mái.”

Tối qua quá mãnh liệt, không biết tiết chế nên giờ bị thương.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, lật chăn lên, kiểm tra tình hình của cô.

Tống Vy vội vàng giữ lấy tay của anh: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng nhìn, không sao đâu, một lát nữa quen rồi là được.”

Mặc dù trên người cô từ đầu xuống dưới anh đều đã nhìn thấy nhưng cô vẫn chưa vệ sinh gì, cũng không muốn để anh nhìn thấy, như vậy thật khó xử.

Đương nhiên, nếu là lúc cô không biết, anh nhìn thấy thì đương nhiên không có chuyện gì, nhưng hiện giờ cô biết, cô sẽ không làm như vậy.

Đường Hạo Tuấn thấy cô xấu hổ như vậy, cũng không ép buộc, chỉ khẽ cười rồi nói: “Anh đi xả nước cho em tắm, như thế sẽ thoải mái hơn.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đi vào phòng tắm.

Chỉ một lát sau, Tống Vy đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.

Cô cũng không ngồi không, vén chăn đi xuống giường.

Chân cô vừa chạm đất, chạm tới nơi đó, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ra đất.

Cũng may cô kịp bám vào cạnh giường, ổn định lại người thì không xảy ra chuyện gì xấu hổ.

Tống Vy nhặt quần áo từ dưới đất lên, mặc tạm lên người rồi đi vào phòng tắm.

Đến cửa phòng tắm, Đường Hạo Tuấn nghe thấy âm thanh phía sau, quay đầu lại nhìn: “Vừa hay nước đã được rồi, anh đã bỏ một ít tinh dầu, có thể giảm bớt mệt mỏi.”

“Vâng, cảm ơn chồng, anh đi ra ngoài trước đi.” Tống Vy đi vào rồi nói.

Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tống Vy tắm gần nửa tiếng, đến khi nước sắp nguội, cô lười không muốn thêm nước nóng thì mới lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người, đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy người đàn ông trong phòng, Tống Vy hơi sững sờ: “Hạo Tuấn, anh không đi xuống sao?”

“Đợi em, em đi lại không tiện lắm, lúc xuống cầu thang dễ bị ngã, anh dắt em xuống lầu, mau thay quần áo đi, em không đói sao?” Đường Hạo Tuấn nhặt đống quần áo tối qua bị xé nát ở dưới đất vứt vào thùng rác.

Tống Vy xoa bụng: “Đúng là hơi đói, chờ em, nhanh thôi.”

Cô đi vào phòng quần áo.

Hai phút sau, cô tùy tiện mặc một bộ quần áo thể thao bước ra ngoài, một bộ đồ thể thao kín vừa hay có thể che hết những dấu vết trên người cô, ngoài ra bộ này cũng khá rộng rãi, thoải mái.

Đường Hạo Tuấn thấy cô đã mặc quần áo xong xuôi, ôm eo cô bế lên đi về phía cửa.

Tống Vy ngơ ngác: “Hạo Tuấn, anh ôm em làm gì, mau để em xuống đi, em có thể tự đi được.”

Đường Hạo Tuấn không làm theo lời cô mà nói: “Anh biết, nhưng em đi chậm quá mà anh cũng muốn bế em.”

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, thâm trầm.

Tống Vy suýt chút nữa đã chết chìm trong ánh mắt của anh, cô cười: “Được rồi, vậy anh ôm đi, cẩn thận một chút, đừng làm em ngã.”

“Không đâu, cho dù anh bị ngã thì cũng không để em bị thương đâu.” Đường Hạo Tuấn hôn một cái vào khóe miệng cô rồi đi xuống dưới nhà.

Đến phòng khách, Tống Vy nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng ở mỗi góc của tầng một, không khỏi kinh ngạc: “Hạo Tuấn, thế này là….”

“Để phòng chuyện bất trắc, nhỡ đâu Đường Hạo Minh quay về thì những vệ sĩ này sẽ lập tức khống chế anh ta.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, vậy chiếc du thuyền kia đã lái đi, chứ không ở bên ngoài đúng không?”

“Thông minh.” Đường Hạo Tuấn khen cô một câu.

Tống Vy cười: “Đương nhiên rồi, nếu vợ của anh không thông minh thì cũng không xứng với anh, đúng không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Em nói đúng, chúng ta ăn sáng trước đi.”

Anh đặt cô xuống một chiếc ghế.

Tống Vy nhìn chiếc đĩa trước mặt, bữa sáng có vẻ không đẹp mắt lắm, không khỏi nhướng mày: “Cái này là do ai làm vậy?”

Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, nhìn về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp đứng ở một bên, trên người mặc một chiếc tạp dề, chuyện bữa sáng là do ai làm không cần nói cũng biết.

Tống Vy kinh ngạc: “Trợ lý Trình, là do anh làm sao?”

Trình Hiệp cười xấu hổ: “Mợ chủ, đúng là do tôi làm, tôi không biết nấu cơm lắm, mấy vệ sĩ này cũng không biết nấu, chẳng còn cách nào khác tôi đành lên mạng tra xem làm thế nào, rồi làm ra được như vậy. Mợ chủ, tổng giám đốc, hai người đừng chê nhé, tôi đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, đây là cái tốt nhất trong mấy lần thất bại của tôi rồi đấy. Tôi đã thử qua rồi, mặc dù không được đẹp mắt lắm nhưng mùi vị không ra làm sao nhưng cũng không khó ăn, vậy nên hai người có thể ăn thử.”

Nghe những lời vừa xấu hổ vừa mong chờ của Trình Hiệp, Tống Vy mỉm cười: “Được rồi, vậy tôi sẽ ăn thử.”

Nói xong, cô cầm đũa nếm thử một miếng, đôi lông mày thanh tú nhướng lên.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, lấy mất đôi đũa của cô: “Không ngon thì đừng ăn nữa.”

“Không, cũng được mà.” Tống Vy gật đầu nói: “Mặc dù mùi vị không phải rất ngon nhưng mà cũng được, Hạo Tuấn anh ăn thử xem.”

Đường Hạo Tuấn thấy cô cũng không giống như nói dối lắm, anh chần chừ hai giây rồi cũng cầm đũa lên ăn thử, phát hiện đúng là cũng được.

Thấy hai người Tống Vy đã ăn rồi, Trình Hiệp mới thở phào một hơi, mỉm cười: “Tốt quá, tổng giám đốc và mợ chủ không chê.”

“Đương nhiên là không chê rồi, cũng không tồi đấy, cảm ơn bữa sáng của anh, trợ lý Trình.” Tống Vy nói.

Mặc dù Đường Hạo Tuấn không nói nhưng ý tứ cũng giống cô.

Trình Hiệp xoa mũi: “Không cần cảm ơn, đây là việc mà một cấp dưới như tôi nên làm mà.”

“Lần này sau khi trở về, tiền thưởng sẽ tăng gấp ba.” Đường Hạo Tuấn cầm cốc cà phê nhấp một ngụm.

Cốc cà phê này mới là thứ ngon nhất trong buổi sáng hôm nay.

Hai mắt Trình Hiệp sáng lên: “Cảm ơn tổng giám đốc.”

Tiền thưởng tăng gấp ba, nghĩa là hơn 9 tỷ.

Thật là tốt quá.

Làm một bữa sáng mà đã có được hơn 9 tỷ, đúng là tiền từ trên trời rơi xuống, hí hí.

Nhìn bộ dạng Trình Hiệp cười ngây ngốc, Tống Vy cũng mỉm cười theo, sau đó lại cúi đầu ăn sáng.

Cô thật sự đói bụng rồi, khoảng thời gian này mặc dù người giúp việc làm rất nhiều đồ ăn nhưng sống ở đây, cô không muốn ăn, lần nào cũng chỉ ăn no được 1/3 rồi không ăn được tiếp nữa.

Hiện giờ có Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh, trong lòng cô an ổn, thế nên cho dù bữa sáng này có mùi vị bình thường đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK