Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 195

Mạc Vân nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta va vào cháu, đụng cháu ngã, sau đó Đường tổng còn bắt cháu quỳ xuống đất dọn sạch những mảnh thủy tinh và rượu vang này.”

“Cái gì.” Ông cụ Mạc sững người: “Chuyện này là thật sao?”

“Là thật…”

“Ông Mạc, là thật!” Tống Vy khẽ mỉm cười cắt ngang lời của Mạc Vân.

Lần này đến lượt Mạc Vân đơ người, nhìn Tống Vy như nhìn kẻ ngốc, giống như đang thấy lạ khi Tống Vy không những không phản bác, ngược lại còn chủ động thừa nhận, điều này có gì khác biệt với bản thân tìm chết chứ?

Nghĩ vậy, Mạc Vân mỉm cười, chiếc cằm đắc ý hất lên.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, tuy không rõ mục đích của Tống Vy, nhưng cũng biết cô chắc chắn có suy nghĩ của mình, vì thế bèn không mở miệng giúp cô.

Chỉ có ông cụ Mạc không hề biết chuyện, nghe cháu gái nói như vậy, Tống Vy cũng thừa nhận là thật, bèn tin, mặt mày sa sầm.

Khi ông ta không vui, chuẩn bị nổi giận, Tống Vy vuốt tóc, lần nữa mở miệng: “Tuy những lời cô Mạc nói là thật, nhưng trong này còn có ẩn tình khác.”

Quả nhiên…

Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn nhếch lên, anh biết cô còn có chiêu sau.

Trong lòng Mạc Vân lập tức kêu lộp bộp, vẻ mặt chợt cứng đờ, bàn tay khoác cánh tay của ông cụ Mạc cũng vô thức mờ siết chặt tay áo của ông cụ Mạc.

Ông cụ Mạc cảm nhận được sự khác thường của cô, bình tĩnh lại, đôi mắt sắc bén đanh lại nhìn Tống Vy: “Cô nói xem, ẩn tình gì.”

“Ông nội…” Mạc Vân vội vàng gọi ông cụ một tiếng, tay túm tay áo của ông cụ càng siết chặt, trong mắt cũng lộ ra chút căng thẳng.

Ông cụ Mạc nhìn thấy, mắt già nheo lại, thấp giọng quát: “Cháu im miệng!”

Cơ thể của Mạc Vân chợt run lên, lập tức không dám nói chuyện nữa.

Tống Vy thấy vậy, hờ hững liếc nhìn cô ta, đáp: “Người va vào tôi là cô Mạc, cô ấy sau khi té ngã đánh rơi ly rượu, còn bắt tôi quỳ xuống đất dùng tay dọn sạch mảnh vỡ và số rượu vang, Đường tổng không nhìn nổi mới đi tới giúp tôi giải vây, cho nên mới bảo cô ấy thị phạm mẫu.”

Nghe vậy, ông cụ Mạc cúi đầu nhìn sang cháu gái ở bên cạnh với vẻ khó tin: “Vân, là như vậy sao?”

Mạc Vân lúc này mặt mày đều trắng bệch, nhưng lại sống chết không thừa nhận: “Không phải như vậy, cô ta nói dối, ông nội ông đừng tin cô ta, cháu là cháu gái ruột của ông, ông chỉ có thể tin cháu.”

“Nếu cô Mạc đã không chịu thừa nhận, vậy thì trực tiếp xem camera, Ông Mạc, có được không?” Đường Hạo Tuấn nhìn ông cụ Mạc với ánh mắt lạnh lùng.

Tống Vy cũng gật đầu theo.

Môi của ông cụ Mạc bặm lại hai lần, còn chưa trả lời thì Mạc Vân giống như con mèo giẫm phải đuôi, phủ định bằng giọng nói sắc bén: “Không được, không được xem camera.”

Cô ta muốn sỉ nhục Tống Vy, vốn chỉ vì nhất thời nổi ý khi nhìn thấy Tống Vy thôi, căn bản không có thời gian đi phá hỏng camera.

Cho nên một khi xem camera, tất cả chuyện cô làm sẽ không giấu được.

Tuy Mạc Vân gắng sức ngăn cản Đường Hạo Tuấn muốn kiểm tra camera, nhưng đã là tự mình vả mình rồi.

Nếu lời của Tống Vy là giả, Mạc Vân tại sao muốn ngăn cản?

Ông cụ Mạc thất vọng nhắm mắt, gỡ tay của Mạc Vân ra, đi đến trước mặt Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, cúi người với hai người.

“Ông nội!” Mạc Vân rất sửng sốt.

Người cũng kinh ngạc còn có Tống Vy, cô vội vàng đưa tay đỡ ông cụ Mạc, muốn đỡ ông cụ Mạc lên: “Ông Mạc, ông đây là làm cái gì?”

Nhưng ông cụ Mạc vẫn duy trì tư thế cúi người.

Tống Vy hết cách, chỉ đành quay đầu nhìn sang Đường Hạo Tuấn xin sự giúp đỡ.

Đường Hạo Tuấn không thể từ chối được ánh mắt như này của cô, day day mi tâm, đưa tay ra, cùng cô đỡ ông cụ Mạc dậy.

Ông cụ Mạc nói với vẻ xấu hổ: “Thật sự xin lỗi Cô bé Tống, còn cả Hạo Tuấn, đứa cháu gái này của tôi bị tôi chiều hư rồi, hai người yên tâm đi, tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế.”

Nói rồi, ông ta quay đầu lại, đanh mặt quát: “Lại đây, xin lỗi Hạo Tuấn và Cô bé Tống.”

“Cháu không!” Mạc Vân cắn môi, không bằng lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK