Như vậy, công việc mà Giang Vân Khê muốn, họ cho, hơn nữa, Giang Vân Khê cũng sẽ không xuất hiện ở trụ sở chính, ngày ngày nhìn thấy Hạo Tuấn.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ gì không làm chứ.
“Đúng rồi trợ lý Trình, Giang Vân Khê bây giờ ở đâu?” Tống Vy chợt hỏi.
Trình Hiệp đẩy gọng kính, đáp: “Ở khách sạn, cô ta nói mình vừa đến thành phố, cũng không có chỗ ở, cho nên tôi liền sắp xếp cô ta tới một khách sạn, đặt một phòng cho cô ta.”
Tống Vy gật gật đầu, ý bảo đã biết, lại nói: “Như vầy đi, anh sắp xếp cô ta đến chỗ căn hộ của tôi, cho cô ta mượn ở căn hộ của tôi trước.”
Bất kể thế nào, Giang Vân Khê cũng đã cứu Hạo Tuấn.
Dù cô có không thích cô ta, về mặt báo ân cũng không thể chậm trễ.
“Không thể để cô ta ở căn hộ của em.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn bỗng mở miệng: “Trong căn hộ của em có hồi ức của chúng ta, không thể để người khác phá hoại.”
Nghe ý chua loét trong giọng điệu của anh, Tống Vy dở khóc dở cười: “Vậy anh nói để cô ta ở đâu?"
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Trình Hiệp: “Thuê căn nhà tốt một chút cho cô ta, tiền thuê chúng ta trả, những cái khác cô ta cần gì, có thể đáp ứng thì cố gắng đáp ứng.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.
Sau đó, anh ta bèn rời khỏi phòng trang điểm, đi tìm Giang Vân Khê.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tiếp tục trang điểm thay quần áo, chụp hình cưới phong cách kế tiếp.
Trong khách sạn, Giang Vân Khê nghe thấy lời của Trình Hiệp, cả kinh đứng dậy khỏi sofa: “Cái gì? Kêu tôi đến chi nhánh?”
Trình Hiệp cười đáp: “Đúng vậy, trụ sở chính vô cùng quan trọng, nhân viên làm việc đó ở, học lực đều cực kỳ cao, hơn nữa cũng cần kỹ năng nhất định, tôi đã xem tư liệu của cô Giang, cô rất không thích hợp làm việc ở trụ sở chính, nếu không những nhân viên khác ở trụ sở chính sẽ có ý kiến, đương nhiên, họ có ý kiến cũng không dám đề ra với trụ sở chính, nhưng họ sẽ đẩy ý kiến lên người cô, vậy thì ngày tháng cô ở đó cũng không dễ dàng, cho nên chi nhánh mới thích hợp với cô, hơn nữa, tổng giám đốc trả cho cô mức lương khá cao.”
Những lời này, Trình Hiệp nói vô cùng khéo léo, mặc dù không nói rõ học lực Giang Vân Khê thấp, nhưng lại nói nếu cô ta cứ muốn làm việc ở trụ sở chính, nhất định sẽ bị nhân viên khác bắt nạt.
Như vậy, Giang Vân Khê hẳn sẽ sợ hãi đi chi nhánh đi.
Giang Vân Khê cúi đầu không lên tiếng, đáy mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Cô ta hy vọng Hạo Tuấn cho cô ta một công việc, hơn nữa cô ta cũng cực kỳ tự tin anh sẽ đồng ý.
Bây giờ tốt rồi, anh quả thực đồng ý, nhưng anh lại sắp xếp cô ta ở chi nhánh, cô ta đến chi nhánh làm gì? Đi rồi lại không gặp được Hạo Tuấn, cũng không có cách nào giúp Đường Hạo Minh hoàn thành nhiệm vụ!
Không được, cô ta không thể đến chi nhánh, cô ta phải vào trụ sở chính.
Nghĩ vậy, Giang Vân Khê hít sâu một hơi nhìn Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, chuyện đó…để tôi đến chi nhánh, là Tống…không phải, là ý của mợ chủ sao?”
Cô ta tuyệt đối không tin Hạo Tuấn kêu cô ta đi.
Cô ta là ân nhân cứu mạng của anh đấy!
Cho nên cực kỳ có khả năng, là người phụ nữ xinh đẹp đó làm, người phụ nữ đó biết cô ta thích Hạo Tuấn, cho nên để ngăn cản cô ta gặp mặt Hạo Tuấn, mới sắp xếp như vậy.
Đúng, nhất định là người phụ nữ đó, xinh đẹp như vậy, nhưng lòng dạ lại nhỏ nhen như thế!
Người phụ nữ đó căn bản không xứng với Hạo Tuấn mà!
Chỉ cô ta mới thích hợp!
Cảm xúc trong mắt Giang Vân Khê không ngừng cuộn trào.
Trình Hiệp vừa nhìn liền biết cô ta đang nghĩ gì, ánh mắt lạnh lùng.
Đối với người phụ nữ có ý với tổng giám đốc lại không tự biết mình, anh ta gặp nhiều rồi, nhưng kiểu phụ nữ bình thường, không tướng mạo, không vóc dáng, không học lực, cũng không năng lực, còn không tự biết lấy mình như Giang Vân Khê, anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thật sự không biết cô ta lấy đâu ra tự tin!
Trình Hiệp dứt khoát cũng chẳng thèm duy trì nụ cười chức nghiệp nữa, nhàn nhạt đáp: “Không, không phải ý của mợ chủ, đây chính là ý của tổng giám đốc.”
“Sao có thể?” Giang Vân Khê cả kinh, rõ ràng không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Trình Hiệp liếc trắng mắt: “Tại sao không thể, không phải đã nói rồi sao? Học lực và năng lực của cô không thích hợp vào trụ sở chính.”
“Tôi biết, nhưng chuyện gì mà không thể có ngoại lệ chứ? Tôi là …”
“Tôi biết cô Giang là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc, cho nên tổng giám đốc kêu tôi không cần phỏng vấn, đã có thể vào chi nhánh làm việc, lương còn cao hơn nhân viên đã làm việc vài năm, còn đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho cô, phúc lợi này, ngoại trừ quản lý thì cô là nhân viên duy nhất được hưởng thụ, cho nên tôi cảm thấy tổng giám đốc làm tới mức này đã rất tốt rồi, cô Giang đừng không biết đủ.” Trình Hiệp lạnh lùng cảnh cáo.
Mặt Giang Vân Khê đỏ bừng, chột dạ cúi đầu: “Tôi…tôi không có, tôi chỉ là…chỉ là cảm thấy đến chi nhánh không học được bao nhiêu điều, cho nên…”
Thấy mình đã nói đến mức này, người phụ nữ này vẫn một lòng muốn vào trụ sở chính, Trình Hiệp cảm thấy vừa trào phúng vừa mệt mỏi.
Anh xoa trán: “Tôi hiểu ý cô rồi, cô Giang, thế này đi, tôi lại đi thương lượng với tổng giám đốc một chút được chứ?”
“Được.” Mắt Giang Vân Khê sáng lên, lập tức gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn trợ lý Trình.”
Trình Hiệp trong lòng cười ha hả, cầm điện thoại ra khỏi phòng, ở hành lang bên ngoài bấm gọi Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang ôm eo Tống Vy, đứng dưới cây ngô đồng để nhiếp ảnh gia chụp hình.
Tống Hải Dương cầm điện thoại chạy tới: “Ba ơi, điện thoại của chú Trình.”
“Đợi chút.” Đường Hạo Tuấn tạm thời không muốn nhận.
Tống Vy khẽ cười đẩy anh ra: “Mau bắt máy đi, lỡ có chuyện quan trọng thì sao.”
Cô nói vậy, Đường Hạo Tuấn bất đắc dĩ, chỉ đành cầm điện thoại nghe.
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, sắc mặt Đường Hạo Tuấn ngày càng khó coi, khí áp quanh người trực tiếp giảm thẳng xuống.
Tống Vy dắt tay Tống Hải Dương nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại, đặt xuống.
Tống Vy hỏi: “Hạo Tuấn, sao vậy? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì, là Giang Vân Khê, cô ta không muốn đến chi nhánh, một lòng muốn ở trụ sở chính.” Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, lạnh lùng nói, mắt tràn ra chán ghét.
Tống Vy cũng cau mày, cười lạnh: “Xem ra cô ta rất cố chấp, cũng có thể nhìn ra cô ta nhất định muốn có được anh.”
Đường Hạo Tuấn xoa trán: “Cô ta đã không muốn đến chi nhánh, vậy thì đừng làm việc nữa, cho người đưa tiền đến chỗ ba mẹ cô ta.”
“Không, cô ta đã muốn đến trụ sở chính, vậy thì để cô ta đi.” Tống Vy chợt híp mắt nói.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô, dường như rất ngạc nhiên với quyết định của cô.
Tống Vy cong môi cười: “Với học lực và năng lực của cô ta, quả thực không tiện làm vị trí bình thường, nhưng bộ phận vệ sinh thì không thành vấn đề.”
Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Em muốn anh sắp xếp cô ta đến bộ phận vệ sinh?”
“Cô ta không phải muốn ở lại trụ sở chính sao? Trụ sở chính cũng có bộ phận vệ sinh, cho nên cứ sắp xếp cô ta đến đó đi, vừa khéo thành toàn cho ước muốn ở lại trụ sở chính của cô ta, quan trọng nhất là, nhân viên vệ sinh bình thường cũng không lên được tầng trên cùng, cô ta vẫn không thể gặp được anh.” Tống Vy khẽ cười nói.
Tống Hải Dương dựng ngón cái: “Mẹ thật thông minh.”
“Miệng ngọt!” Tống Vy cười xoa đầu cậu bé.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy thì như vậy đi.”
Nói xong, anh gọi lại cho Trình Hiệp, kêu anh ta chuyển lời tới Giang Vân Khê, nếu không muốn đến bộ phận vệ sinh làm, thì đừng đi làm nữa, từ đâu đến thì về lại đó đi.
Lúc Giang Vân Khê nghe thấy, toàn thân đều không ổn, kinh ngạc thật lâu mới hồi thần, không dám tin đây là sắp xếp của Đường Hạo Tuấn, thế mà lại kêu cô ta đến bộ phận vệ sinh dọn dẹp.
Anh sao có thể như vậy, cô ta là ân nhân cứu mạng của anh mà.
Giang Vân Khê ấm ức trong lòng, vành mắt cũng đỏ lên.
Trình Hiệp thấy cô ta như vậy, không chút tội nghiệp, ngược lại có chút không kiên nhẫn ngáp một cái: “Cô Giang, suy nghĩ xong rồi chứ? Có đi hay không?”