Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Kim tức khắc không nói nữa, chỉ có thể chấp nhận nó.

Luật sư Vương thấy hai chị em đã phân chia tài sản xong, lấy bút ghi âm và sổ ghi chép ra: “Bà Đường và cậu Tống đã quyết định phân chia như vậy đúng không?."

Tống Kim mở miệng muốn nói điều gì đó.

Khi Tống Vy nhìn thấy, cô mở miệng giành nói trước: “Quyết định rồi."

“Vậy thì tốt, ghi âm làm chứng, tôi cũng sẽ sửa đổi giấy tờ chuyển nhượng di sản tương ứng. Một khi có giấy tờ chuyển nhượng di sản mới, cả hai không thể thay đổi. Xin hai vị hãy xem xét kỹ” Luật sư Vương nói lại.

Tống Vy gật đầu: “Đã suy nghĩ kỹ càng rồi."

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng làm giấy tờ chuyển nhượng di sản mới càng sớm càng tốt để hai vị ký. Vây giờ tôi không làm phiền nữa, cáo từ trước.”

Nói xong, ông ta lấy hồ sơ trên bàn và đứng dậy.

Ngay khi ông ta đứng dậy, tập hồ sơ phía trên đột nhiên rơi xuống đất, vừa hay rơi dưới chân Tống Kim.

Tống Kim nhặt nó lên, thấy tên của Tô Thu được viết trên hồ sơ, khiến anh ta không thể nhịn được tò mò lật ra: “Ơ, đây là tài sản thừa kế của Tô Thu? Tống Huy Khanh cũng phân tài sản cho Tô Thu?”

Nghe điều này, Tống Vy cau mày: “Còn cho Tô Thu nữa?”

Tô Thu đã bị kết án tử hình, cho bà ta tài sản để làm gì? Cuối cùng, chẳng phải là rơi vào tay Lâm Đông Đông sao, để cho tên Lâm Quốc Thần hưởng lợi.

Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy đầu óc của Tống Huy Khanh có phải hồ đồ rồi không. Tô Thu đối xử với ông ta như thế, thế mà ông ta còn chia tài sản cho Tô Thu.

“Phần phân chia tài sản này đã không còn giá trị” Lúc này, luật sư Vương đột nhiên nói.

Tống Vy ngước lên nhìn ông ta: “Không còn giá trị?”

Luật sư Vương gật đầu: “Vâng, phần di sản này đã được ông Tống cho soạn thảo trước khi nhập viện."

“Tôi hiểu rồi, thì ra ông ấy chia cái này trước khi biết những việc Tô Thu đã làm” Tống Kim bỉu môi: “Nói như thế thì nếu đến chết ông ấy vẫn không biết Tô Thu đã làm gì, thì phần chia tài sản này sẽ không bị hết hiệu lực đúng không?”

Luật sư Vương lúng túng gật đầu: “Đúng vậy."

Tống Kim khịt mũi: “Cho Tô Thu 70%, cho tôi và chị tôi 30%. Có vẻ như trong lòng ông ấy, Tô Thu vẫn quan trọng hơn tôi và chị tôi, chỉ là cuối cùng biết rằng Tô Thu có lỗi với ông ta nên ông ta không cho Tô Thu một đồng nào, ha, giả tạo thực sự."

Luật sư Vương ra vẻ không nghe thấy, không trả lời.

Trên thực tế, ông ta cũng cảm thấy rằng ông Tống rất giả tạo.

Tuy nhiên, ông Tống là chủ thuê của ông. Ngay cả khi ông ta qua đời, ông không thể nói rằng ông Tống không đúng.

Rốt cuộc thì người chết là lớn nhất.

“Được rồi, nếu nó đã không còn hiệu lực thì cho qua đi, nhưng luật sư Vương, phần chia tài sản này cho tôi được không?” Tống Vy cầm lấy bản phân chia tài sản mất hiệu lực kia.

Luật sư Vương gật đầu: “Tất nhiên là có thể."

“Cảm ơn” Tống Vy cười nói cảm ơn, sau đó bảo Tống Kim tiễn luật sư Vương ra ngoài.

Chỉ có hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn còn lại trong phòng khách.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em muốn thứ này để làm gì?”

“Có chỗ dùng.” Tống Vy mỉm cười bí ẩn.

Đường Hạo Tuấn thấy cô không muốn nói nên không hỏi tiếp.

Dù sao, khi nào cần biết thì anh sẽ biết thôi, không cần phải hỏi rõ ràng.

“Đúng rồi, ngày hành hình Tô Thu còn bao lâu?” Tống Vy bất ngờ hỏi.

Đường Hạo Tuấn nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Ba ngày sau."

Tống Vy gật đầu, biểu thị đã ghi lại.

Sau đó, cô nghĩ về điều gì đó, nhìn anh: “Phiên tòa chung thẩm của Đường Mãnh sắp tới rồi đúng không?”

Khi nói đến Đường Mãnh, cả người Đường Hạo Tuấn ngay lập tức phả ra sự lạnh lẽo.

Anh khẽ thở dài: “Một tuần sau."

“Tới lúc đó anh sẽ tham dự chứ?”

Đường Hạo Tuấn nói: “Tất nhiên, anh muốn tận mắt thấy kết cục của Đường Mãnh."

“Vậy em đi với anh” Tống Vy nắm tay anh.

Phiên tòa của Tô Thu, anh đã luôn ở bên cạnh cô.

Tất nhiên, cô cũng vậy.

Đường Hạo Tuấn ôm lấy Tống Vy và hôn lên tóc cô: “Được."

“Mẹ, ba, hai người lại hôn nhau rồi.” Đột nhiên, một giọng nói nũng nịu và non nớt phát từ đỉnh đầu, làm gián đoạn sự thân mật của đôi vợ chồng.

Hai vợ chồng cùng ngước nhìn lên, thấy hai đứa trẻ tay trong tay đứng trên cầu thang, cười hi ha nhìn họ.

Khuôn mặt của Tống Vy liền đỏ bừng, có hơi xấu hổ.

Dù sao mặt cô cũng chưa đủ dày để xem việc thân mật trước mặt con như chưa từng xảy ra.

Còn tên mặt dày Đường Hạo Tuấn vẫy gọi hai đứa trẻ: “Lại đây."

“Tới đây” Hai đứa trẻ đi xuống cầu thang, chạy về phía hai người.

Sau khi chạy đến, hai đứa trẻ leo lên ghế sofa và ngồi ở giữa hai vợ chồng.

“Ba, mới nãy con và Dĩnh Nhi ở trên lầu đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Ông ngoại có để lại gì cho chúng ta ạ?” Tống Hải Dương hỏi.

Tống Vy và Tống Kim có thể gọi tên của Tống Huy Khanh.

Nhưng hai đứa trẻ vẫn gọi là ông ngoại, chẳng qua chúng trước giờ không gọi trước mặt Tống Huy Khanh mà thôi.

“Ông đã để lại cho con và Dĩnh Nhi mỗi người một căn nhà.” Đường Hạo Tuấn giấu ngôi nhà vốn cho Tống Vy, cầm hai phần tài liệu trên bàn và đưa nó cho Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương mở ra đọc.

Tống Dĩnh Nhi không biết nhiều chữ, nhưng cũng không cản trở được bé xem chung với anh trai.

“Thế mà lại là căn nhà ở trung tâm thành phố.” Tống Hải Dương ngạc nhiên đến mức lông mày nhướng lên.

Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc bé: “Chờ tới sinh nhật của hai đứa, ba cũng tặng cho hai đứa quà nhé, bảo đảm còn xịn hơn."

Tống Vy cười: “Ngay cả cái này mà anh cũng ghen tỵ được."

Thành thật mà nói, khi cô nhìn thấy toà nhà của Tống Huy Khanh cho, cô cũng rất ngạc nhiên.

Toà nhà nằm ở trung tâm thành phố, tổng cộng có 4 tầng, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, diện tích mỗi căn hộ rộng hơn 400 mét vuông, mà giá của mỗi căn hộ là khoảng hơn 1 tỷ.

Mặc dù toà nhà không so được với một toà biệt thự, nhưng nó cũng là một nơi ở sang trọng.

“Anh không ghen tị, anh chỉ muốn con anh biết, anh có thể cho chúng thứ tốt hơn.” Đường Hạo Tuấn ra vẻ đường hoàng nói.

Tống Vy dở khóc dở cười.

Rõ ràng là ghen tị, thấy hai đứa trẻ rất vui khi có được ngôi nhà, không muốn thua kém với Tống Huy Khanh.

Còn nói như thể đường đường chính chính lắm.

“Được rồi, cất tài liệu vào đi, đây sẽ là ngôi nhà của các con trong tương lai” Tống Vy nói với hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ ôm tài liệu vào lòng, đồng loạt gật đầu, rõ ràng là tự dưng có một căn nhà khiến chúng rất hạnh phúc.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã hai ngày sau.

Ngày hôm nay, Tống Vy đang ở công ty thảo luận về những trang phục mới trong quý tiếp theo với Giang Hạ, đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ nhà tù, Tô Thu muốn gặp cô.

Khi nhận được cuộc gọi, Tống Vy không ngạc nhiên.

Cô đã sớm có dự cảm, Tô Thu có thể gặp cô lần cuối, quả nhiên là thế, nó đến rồi.

“Tôi biết rồi, buổi chiều tôi sẽ tới.” Tống Vy nói.

Sau đó, khi cuộc gọi kết thúc, cô đặt điện thoại di động xuống.

Giang Hạ đi tới: “Vy Vy, Tô Thu muốn gặp cậu?”

“Ừm” Tống Vy gật đầu.

“Tại sao bà ta lại muốn gặp cậu?” Giang Hạ tò mò.

Tống Vy lắc đầu: “Mình không biết, tới thử mới biết.”

“Vậy tới khi đó mình đi với cậu” Giang Hạ nói.

“Được.” Tống Vy gật đầu, không từ chối.

Vào buổi chiều, hai người lái xe đến nhà tù.

Sau khi kiểm tra giấy tờ xong, hai người đi đến phòng chờ.

Tô Thu được nữ cảnh ngục đưa đến.

Tô Thu hiện tại với Tô Thu trước đây như hai người khác nhau.

Giang Hạ nhìn thấy mà giật cả mình.

Tô Thu trước đây là một quý bà xinh đẹp bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng nở nang, nước da trắng ngần.

Mà người trước mắt đây, mái tóc ngắn, nước da vàng vọt, hốc mắt lõm sâu, xương gò má cao, thân hình ốm yếu, vừa nhìn là tưởng bà lão sáu bảy chục tuổi, nào có chút gì giống với Tô Thu trong ký ức của cô, giống như một bà lão vậy?”

“Vy Vy, tại sao bà ta trở nên thế này?” Giang Hạ nuốt nước bọt và thì thầm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK