“Chuyện này…” Trình Hiệp sững người.
Đúng thật là nếu chỉ là tùy tiện quay, về sau chắc chắn sẽ xóa.
Tại sao lại giữ 18 năm, cuối cùng gửi cho tổng giám đốc.
“Cậu còn nhớ hacker giám định đoạn video đó nói thế nào không?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
Trình Hiệp gật đầu: “Nhớ.”
Môi Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Đoạn video đó không có bất kỳ dấu hiệu bị cắt ghép, là nguyên nhân thủ pháp quay mới khiến hai chiếc xe đỏ, nhìn trúng chỉ là một chiếc, cho nên anh mới cho rằng là Lưu Mộng đâm, mà video là cô bé này quay, cô bé nhìn qua chỉ khoảng 10 tuổi, có bản lĩnh này sao?”
Trình Hiệp đã hiểu rồi, mắt trợn to: “Tổng giám đốc, ý của anh là cô bé này cũng là một trong những người mà Đường Mãnh mua chuộc giết hại ông bà chủ sao?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.
“Nhưng chuyện này sao có thể chứ.” Vẻ mặt của Trình Hiệp cổ quái, rõ ràng có chút không muốn tin: “Cô ta mới bao nhiêu tuổi, sao lại…”
“Cậu nhìn thấy phản ứng lúc đó của Tống Vy không?” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời của anh ta.
Trình Hiệp sững người.
Đường Hạo Tuấn lạnh giọng mở miệng: “Tống Vy nhìn thấy hiện trường tai nạn, bị dọa rất lớn, đây mới là phản ứng mà một cô bé bình thường nên có, nhưng cậu nhìn cô bé quay này đi, nhìn cảnh tượng như này, không hề có một chút bộ dạng sợ hãi, ngược lại còn có thể quay video, cậu thật sự cảm thấy, cô ta là một cô bé đơn thuần sao?”
“…” Lần này Trình Hiệp hoàn toàn không nói gì nữa.
Môi của Đường Hạo Tuấn mím lại tỏa ra vài phần hàn ý: “Cô bé này quả thật là thành viên tham gia giết hại ba mẹ tôi, nhưng lại không phải là người của của Đường Mãnh, tôi đã từng hỏi Đường Mãnh, ông ta không có phái ai tới bên đường quay video, đối với ông ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, cho nên cô bé này…”
“Người của hung thủ thứ hai.” Trình Hiệp lập tức hiểu ra.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai, chính là người của hung thủ thứ 2, vậy thì người trước đó gửi video cho tôi, có lẽ chính là hung thủ thứ hai.”
“Vậy nên tổng giám đốc, anh là muốn tìm được cô bé này, sau đó tìm được hung thủ thứ hai đứng sau cô ta sao?” Trình Hiệp nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Không sai.”
“Tôi biết rồi, tôi bây giờ đến chỗ công ty Tora một chuyến.” Trình Hiệp nói xong thì xoay người rời đi.
Đường Hạo Tuấn một mình ngồi trong phòng sách, nhìn tư liệu chứng cứ ở trên bàn, hồi lâu mới đứng dậy rời đi.
Trở về phòng, anh gọi điện cho Tống Vy.
Âm thanh ngáp ngủ của Tống Vy truyền tới: “Chào buổi sáng.”
“Làm em thức giấc rồi sao?” Mi tâm lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn vào lúc nghe thấy giọng nói của cô, coi như biến mất rất nhiều.
Tống Vy lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy: “Không có, em cũng gần dậy rồi, anh bây giờ gọi cho em, để em đoán thử là vì điều gì, là chuyện di chúc đúng chứ?”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Ừ.”
“Tìm được di chúc rồi sao?” Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi đáp: “Tìm được rồi.”
“Đó là chứng cứ phạm tội liên quan tới Đường Mãnh sao?”
“Phải.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy vui mừng nắm chặt điện thoại: “Tốt quá rồi, chúc mừng anh Hạo Tuấn, anh định bao giờ giao lên trên?”
“Ngày mai.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Anh không cho phép Đường Mãnh tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Tống Vy cũng rất ủng hộ anh: “Ngày mai cũng được, giải quyết sự việc cho sớm, báo thù cho ba mẹ.”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy nói chuyện với anh khoảng một tiếng thì có người giúp việc đi lên gõ cửa, nói bữa sáng đã xong.
Đường Hạo Tuấn cũng nghe thấy rồi, bèn kêu cô đi ăn sáng, bản thân lại cúp máy.
Một đêm này, anh cả đêm không ngủ.
Có lẽ là vì tìm được chứng cứ, cho nên quá hưng phấn.
Có lẽ là vì còn có hung thủ thứ hai chưa tìm được, cho nên mới không ngủ được.
Sáng hôm sau, Đường Hạo Tuấn trông mệt mỏi đi xuống lầu, dưới mắt còn có hai quầng thâm.
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp đi tới.
Đường Hạo Tuấn để ly cà phê xuống.
Trình Hiệp đưa văn kiện trong tay qua: “Đây chính là ghi chép mua 18 năm trước mà công ty Tora đưa.”
Đường Hạo Tuấn đưa tay nhận lấy, có khoảng năm sáu trang.
Anh lật từng trang kiểm tra.
Nhưng người bên trên quá nhiều, có người anh biết, có người anh không biết.
Nhất thời, anh cũng không tìm ra được tên của cô bé có ở trong này không.
Có khả năng có, cũng có khả năng không.
Dù sao cô bé của 18 năm trước mới khoảng 10 tuổi, một đứa trẻ bé như vậy, cho dù thân phận không đơn giản, trên người cũng không nhất định có nhiều tiền như vậy để đi mua.
Cũng có khả năng, điện thoại là người lớn mua cho cô ta, cho nên tên không nằm trong danh sách này.
“Lần trước kêu cậu tra các mối quan hệ của ba mẹ tôi, tra tới đâu rồi?” Đường Hạo Tuấn để tư liệu xuống hỏi.
Trình Hiệp vội vàng đáp: “Đã sắp kết thúc rồi, mặc kệ là người có quan hệ tốt với ông bà chủ hay người có quan hệ không tốt, tôi đã tra hết, cho nên thời gian mới chậm như vậy.”
Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Sau khi tra được thì so sánh với bản danh sách này, khoanh tròn tên trong bản danh sách này.”
Không tìm được cô bé, cũng chỉ có thể dùng trường hợp loại trừ.
Chỉ cần làm rõ mối quan hệ của ba mẹ anh, so sánh với bản danh sách này, nếu trong danh sách có người quen biết với ba mẹ cô thì có thể khoanh.
Sau đó tiếp tục từ trong những người này, tìm cô bé có tuổi tác tương đương.
Như vậy, tìm được cô bé của lúc đó cũng không phải không có khả năng.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi biết, ngoài ra còn có một chuyện.”
“Nói.” Đường Hạo Tuấn đưa danh sách cho Trình Hiệp.
Trình Hiệp sau khi nhận rồi đáp: “Tôi đã cho người lấy được mẫu DNA của Lâm Quốc Thần.”
Đường Hạo Tuấn nhấp ngụm cà phê: “Tìm được ông ta ở đâu?”
“Ở trong một chung cư dưới tên Tống Huy Khanh.” Trình Hiệp trả lời, mặt mày cực kỳ niềm vui khi người khác gặp họa: “Tống Huy Khanh cho rằng Lâm Quốc Thần thật sự là em họ đằng xa của Tô Thu, dưới sự xúi giục của Tô Thu, tạm thời cho Lâm Quốc Thần mượn chung cư để ở.
Nếu Tống Huy Khanh biết, người ở trong nhà mình, không phải là em họ gì đó, mà là người cắm sừng cho mình, sợ rằng tức chết tại chỗ.
Mà Tô Thu cũng to gan, không những dám đem đứa con sinh ở ngoài về nhà họ Tống, ngay cả Lâm Quốc Thần cũng dám trực tiếp tới trước mặt chồng.
“Biết rồi, phía Lâm Quốc Thần không cần theo dõi, đợi sau khi tóc của Tống Huyền tới nơi, cậu trực tiếp đưa đi giám định.” Đường Hạo Tuấn hờ hững căn dặn.
Trình Hiệp đáp: “Tôi hiểu.”
“Cậu đi theo tôi .” Lúc này, Đường Hạo Tuấn để ly cà phê xuống, đứng dậy.
Trình Hiệp biết tiếp theo mới là chuyện quan trọng, mặt mày nghiêm túc đi theo anh lên lầu.
Hai người đi tới phòng sách.
Đường Hạo Tuấn đưa những chứng cứ tối qua cho anh ta: “Đưa tới cục cảnh sát, có thể bắt Đường Mãnh rồi.”
“Được.” Hai tay Trình Hiệp nhận lấy chứng cứ, sau đó chuẩn bị để chứng cứ vào trong túi văn kiện mình mang tới.
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy một tờ tư liệu rất kỳ lạ.
“Đây là cái gì?” Trình Hiệp lấy tờ tư liệu đó ra: “Tổng giám đốc, đây không phải là chứng cứ phạm tội liên quan tới Đường Mãnh sao.”
“Hửm?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày nghi ngờ, đưa tay cầm lấy tờ tư liệu đó, nhìn thoáng qua, không phải, mà là một phần giấy chuyển nhượng cổ phần, người chuyển nhượng là ba mẹ của anh, người được chuyển nhượng là Đường Hạo Minh.
Mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức nheo lại: “Cậu nhìn thấy ở đâu?”
“Ở trong giấy giám định xe gây tai nạn.” Trình Hiệp trả lời.
Môi của Đường Hạo Tuấn lập tức mím thành một đường thẳng.
Giấy giám định xe gây tai nạn, anh tối qua đã xem, nhưng không có xem hết, chỉ lật đại khái, cho nên mới không nhìn thấy bản chuyển nhượng này.
“Tổng giám đốc, cổ phần trong này là bất động sản Duy Tâm.” Đường Hạo Tuấn kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn trở nên thâm trầm.
Anh đương nhiên nhìn thấy là bất động sản Duy Tâm.
Bất động sản Duy Tâm là của hồi môn mà ông ngoại anh tặng cho mẹ, không phải là một công ty bất động sản rất lớn.
Tuy đặt tên là công ty bất động sản, nhưng thực tế lại làm nhiều nghiệp vụ trang trí sửa chữa hơn.