“Là sao?” Hạ Bảo Châu có chút không hiểu.
Tống Vy thần bí cười với cô ấy, không trả lời, sau đó gọi bảo vệ sân bay tới trong sự bất an của Hàn Thư.
“Anh bảo vệ, tôi nhớ là sân bay có quy định, nếu có người vứt rác bừa bãi, đồng thời có thái độ chống đối, không chịu nhận sai thì sẽ bị cưỡng chế hoãn chuyến bay đúng không?” Tống Vy cười như không cười nhìn về phía Hàn Thư hỏi.
Hạ Bảo Châu lập tức hiểu ra mục đích của cô, đôi mắt sáng lên.
Hàn Thư cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống.
Con ranh Tống Vy này, không ngờ lại dùng quy định sân bay để chèn ép cô ta!
Bảo vệ không biết giữa ba người phụ nữ này có chuyện gì, nhưng nghe thấy Tống Vy nói vậy, vẫn nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
“Thế thì tốt, cô gái này vứt rác bừa bãi, còn nhất quyết không thừa nhận, phiền anh đưa cô ta tới phòng làm việc, sửa lại vé máy bay của cô ta, để cô ta ngồi chuyến bay sau.” Móng tay đỏ tươi của Tống Vy chỉ về phía Hàn Thư.
Hạ Bảo Châu cũng nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng tán thành: “Không sai, có camera giám sát làm chứng, đúng là cô ta cố ý!”
Nếu Hàn Thư xé vé máy bay của cô ấy, không để cô ấy tham gia huấn luyện.
Vậy thì cô ấy cũng không muốn Hàn Thư đi, chỉ cần Hàn Thư bỏ lỡ chuyến bay này thì chắc chắn sẽ không kịp tới buổi huấn luyện, mà đến muộn sẽ bị khai trừ, ai sợ ai!
Hàn Thư cũng biết ý định của Hạ Bảo Châu, tức đến nhăn nhó mặt mày: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô, đi tới phòng làm việc với tôi một chuyến.” Bảo vệ nhíu mày, nhắc nhở cô ta với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hàn Thư hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng: “Đợi chút, có phải tôi nhặt rác dưới đất lên là sẽ không cần tới phòng làm việc nữa phải không?”
Bảo vệ “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
“Được, vậy tôi nhặt!” Hàn Thư trừng mắt nhìn Tống Vy và Hạ Bảo Châu, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng mảnh vụn.
Tống Vy cúi đầu nhìn cô ta: “Hàn Thư, cô vừa nói, ai nhặt người đó là chó, thế nào, giờ thấy mặt mình đau chưa?”
Hàn Thư không nói gì, chỉ tức giận đỏ mặt, nhục nhã nhặt từng mảnh giấy.
Hạ Bảo Châu khoái chí nói: “Mặt cô ta chắc chắn đau lắm, chẳng qua không nói ra được mà thôi.”
Hàn Thư nhặt xong mẩu giấy cuối cùng, đứng lên nói: “Cứ cho là tôi tự vả mặt mình đấy thì sao, ý định muốn tôi tới muộn, bị khai trừ khỏi buổi huấn luyện của cô thất bại rồi. Lần này công ty chỉ cho chúng ta tiền vé máy bay khứ hồi, để xem cô làm thế nào!”
Nói dứt lời, cô ta trực tiếp huých bả vai Hạ Bảo Châu rời đi.
Bảo vệ thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa nên cũng xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Tống Vy và Hạ Bảo Châu ở chỗ cũ.
Hạ Bảo Châu che lại bả vai bị đụng đau, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hàn Thư rời đi: “Đúng vậy, cô ta nói không sai, công ty chỉ cho tiền vé máy bay khứ hồi và tiền thuê khách sạn thôi. Nếu tớ dùng tiền thuê khách sạn thì sau khi ra nước ngoài sẽ không có nơi ở nữa, làm sao bây giờ?”
Cô ấy sốt ruột vò đầu bứt tai, muốn khóc đến nơi.
Tống Vy nắm tay cô ấy: “Không phải tớ nói rồi sao, chuyện vé máy bay, tớ sẽ đặt giúp cậu.”
Nghe vậy, Hạ Bảo Châu vội vàng nắm lấy bả vai cô: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu cho tớ vay tiền, đợi sau khi tớ kết thúc huấn luyện, có lương tớ sẽ trả cậu.”
“Không cần, tớ mua cho cậu luôn là được rồi. Năm đó học đại học, cậu giúp tớ nhiều lần như vậy, đương nhiên tớ…”
Tống Vy còn chưa nói xong, tiếng của Trình Hiệp truyền tới từ phía trước: “Nhà thiết kế Tống, hóa ra cô ở đây, tổng giám đốc bảo cô tới sân bay từ nãy rồi, tôi đợi cô ở cửa mãi vẫn không thấy cô tới.”
“Ngại quá trợ lý Trình, tôi gặp một người bạn nên nói chuyện một lát.” Tống Vy chỉ vào Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu không quen Trình Hiệp, chỉ hờ hững chào hỏi một tiếng: “Chào anh.”
Trình Hiệp gật đầu xem như đáp lại, sau đó nhìn về phía Tống Vy: “Vậy nhà thiết kế Tống, chúng ta có thể đi chưa? Máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Đợi một lát, tôi còn có chút chuyện.”
Dứt lời, Tống Vy quay đầu lại hỏi Hạ Bảo Châu: “Bảo Châu, cậu muốn đi nước nào?”
“Nước M.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy ồ một tiếng: “Trùng hợp thế, tớ cũng vậy.”
“Vậy sao?” Hạ Bảo Châu cũng rất bất ngờ.
Tống Vy kéo tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi mua vé.”
Hạ Bảo Châu vừa định gật đầu thì đột nhiên Trình Hiệp lại đẩy gọng kính, nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, nhà thiết kế Tống, nếu mọi người muốn ngồi chuyến bay sau thì chắc chắn sẽ mua được vé máy bay, nhưng nếu ngồi chuyến này thì e là không kịp nữa, đã bán hết rồi.”
“Thế phải làm sao giờ?” Cảm xúc trên mặt Hạ Bảo Châu lập tức cứng đờ.
Tống Vy cũng nhăn mày, có chút không biết phải làm sao.
Nhưng lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên gọi điện thoại tới: “Em đến đâu rồi, sao vẫn chưa lên máy bay?”
“Em đang ở sân bay, có chút chuyện.” Tống Vy day trán, có chút sốt ruột trả lời.
Đường Hạo Tuấn nghe ra sự bất đắc dĩ của cô, ngồi thẳng lưng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì thế?”