Con người anh vẫn luôn lắm mưu nhiều kế, tính toán không hề lộ ra sơ hở.
Nhưng mà sau khi gặp cô, anh phát hiện mình không phải là như thế, cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Ít nhất là đối với cô, anh đã thất bại thảm hại.
Tống Vy nghe Kiều Phàm nói những nguyên nhân ấy, trong lòng phức tạp không thôi.
Cô vẫn luôn cho rằng anh làm những chuyện này là bởi vì có âm mưu gì đó.
Nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ anh chỉ muốn có được cô mà thôi.
“Tôi xin lỗi, tôi của quá khứ đã khiến em phải thất vọng rồi, tôi biết là trong lòng em, tôi vẫn luôn là một bác sĩ khoác áo blouse nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, dịu dàng lịch sự, sẽ không làm ra những chuyện khiến người khác phải chán ghét. Nhưng mà tôi thật sự xin lỗi, đây không phải là tôi chân chính, con người thật sự của tôi vừa âm hiển lại ích kỷ, thủ đoạn cũng rất ác liệt, tôi..."
“Đừng nói nữa.” Tống Vy đưa tay đánh gãy lời Kiều Phàm.
Kiều Phàm nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại: “Tôi nói những lời này cũng không phải là để em tha thứ cho tôi, bởi vì tôi biết những gì tôi làm là sai.”
“Tôi muốn hỏi anh.” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu như bây giờ anh vẫn còn không ý thức được người mà anh thật sự yêu không phải là tôi mà là Hạ, anh có chủ động giải thích những chuyện này cho tôi biết không?”
Kiều Phàm mím môi không nói.
Ý tứ của anh đã rất rõ ràng, sẽ không.
Không nhận thức được người mình yêu là Giang Hạ, nói cách khác, anh còn tưởng rằng người mình yêu là cô.
Vậy thì đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết những chuyện này là do anh làm, cho dù cô biết là anh làm thì anh cũng sẽ không đích thân thừa nhận.
Ít nhất là trong lòng cô, anh hoàn toàn chưa từng thay đổi, vẫn còn có chút ấn tượng tốt.
...
Nhưng mà bây giờ anh đã ý thức được người mà mình thật sự yêu không phải là cô, mà là Giang Hạ, vậy thì dĩ nhiên đó lại là chuyện khác.
Bởi vì anh không cần phải quan tâm rốt cuộc thì mình trong lòng cô có hình dạng gì.
Cho nên đương nhiên anh cũng có thể nói những chuyện này ra.
“Tôi biết rồi.” Khóe miệng Tống Vy xuất hiện một độ cong trào phúng, biểu thị mình đã biết ý của Kiều Phàm.
Kiều Phàm mím môi: “Khiến em thất vọng rồi.”
“Đúng là rất thất vọng.” Tống Vy xoa xoa mi tâm: “Dù sao thì trong quá khứ tôi đã rất tin tưởng anh, cho rằng anh là người tốt, chưa từng có suy nghĩ anh sẽ làm ra những chuyện này. Mãi cho đến lúc trước khi Lâm Giai Nhi nói cho tôi biết, tôi chưa từng hoài nghi anh, bởi vì trong lòng tôi, hình tượng của anh vẫn luôn rất tốt, tốt đến nỗi anh căn bản không phải là người sẽ làm ra những chuyện khiến ta phải thất vọng. Nhưng mà cuối cùng, tôi lại không ngờ rằng anh vẫn khiến tôi thất vọng rồi.”
Kiều Phàm không nói chuyện.
Tống Vy nhìn bàn trà, ánh mắt mông lung: “Phàm, anh có biết không, thật ra thì tôi không hề hận anh vì anh đã đốt nhà máy của tôi, thậm chí bởi vì ơn cứu mạng của anh với ba mẹ con tôi, anh có khiến tôi phá sản thì tôi cũng sẽ không hề oán giận một chút nào. Chuyện duy nhất khiến tôi không thoải mái đó chính là những gì mà anh đã gây ra cho Hải Dương, thiếu chút nữa là anh đã hại chết Hải Dương rồi, anh có biết không hả?”
“Tôi biết chứ, tôi xin lỗi.” Kiều Phàm nắm chặt tách trà.
Lời xin lỗi của anh là thật lòng, không phải là nói suông.
Bản thân anh không muốn hại Hải Dương, anh cũng không có khả năng không có tình cảm với Hải Dương.
Cho nên đối với chuyện thiếu chút nữa là mình hại chết Hải Dương, trong lòng anh vẫn luôn hổ thẹn.
Chỉ là anh không biết phải đối mặt với Hải Dương như thế nào, cộng thêm việc không muốn để cho cô biết thật ra mình là một kẻ đáng sợ như thế, cho nên anh vẫn chưa bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.
Nghĩ đến đây Kiều Phàm nhìn Tống Vy: “Em yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những hành vi của mình.”
Tống Vy mở to mắt: “Anh chịu trách nhiệm bằng cách nào?”
“Em hi vọng tôi làm thế nào?” Kiều Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tống Vy lắc đầu: “Thật ra thì tôi cũng không hi vọng anh làm cái gì, tôi cũng không muốn anh phải đền bù gì hết, tôi vừa mới nói xong rồi đó, tôi cũng không hận anh, bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, chỉ là tôi không có cách nào xem nhẹ những chuyện mà anh đã làm ra với Hải Dương, Hải Dương mới là người bị hại, anh muốn bù đắp thì cũng nên bù đắp cho Hải Dương, nếu như Hải Dương tha thứ cho anh, vậy thì tôi cũng sẽ không tính toán những chuyện mà anh đã làm.”
Đương nhiên những gì mà cô đang nói chính là ân oán giữa bọn họ.
Về chuyện giữa anh và Hạ, đương nhiên sẽ do hai người bọn họ giải quyết.
Kiều Phàm nghe Tống Vy nói vậy: “Tôi có nên nói em đã quá mềm lòng không?”
Tống Vy nở nụ cười: “Đúng vậy đó, tôi rất dễ mềm lòng, nhưng mà đồng thời tôi cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, anh đã cứu ba mẹ con chúng tôi, cùng với mẹ tôi, tổng cộng là bốn mạng người, cho nên tôi không thể hoàn toàn hận anh, oán anh, bắt anh phải trả một cái giá thật đắt. Nhưng mà Phàm à, tôi hi vọng là sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, nếu
không thì tôi và anh thật sự sẽ cắt đứt quan hệ.”
“Được, sẽ không đâu.” Kiều Phàm gật đầu.
Anh không yêu CÔ, cho nên đương nhiên sẽ không tiếp tục làm ra chuyện như thế nữa.
Tống Vy cũng nhìn ra được những gì anh nói là sự thật, nét mặt mềm mại hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn: “Vậy là tốt rồi.”
“Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?” Kiều Phàm nhìn xung quanh, lúc này mới chợt nhớ tới không nhìn thấy hai đứa bé đâu.
Về phần Đường Hạo Tuấn, anh tự động không để ý tới.
“Anh đến đây hỗ trợ, đương nhiên anh biết cuộc quyết chiến của Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh sẽ nguy hiểm đến cỡ nào, bọn
nó còn quá nhỏ, Hạo Tuấn để bọn nó ở bên cạnh thì cũng không yên lòng, cho nên đã đưa bọn nó đến chỗ an toàn rồi, qua vài ngày nữa tôi và An An cũng sẽ đến đó.” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Kiều Phàm gật đầu: “Nên như vậy.”
Sau đó, anh lại nghĩ tới chuyện gì, tiếp tục hỏi: “An An xuất viện rồi?”
Anh cũng biết tình huống của An An.
Nhưng mà gần đây anh vẫn luôn ở chỗ Giang Hạ, cho nên không chú ý đến chuyện của cô.
Nên anh hoàn toàn không biết chuyện An An đã xuất viện.
Tống Vy vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy đó, An An đã xuất viện được hai tuần rồi, Hạo Tuấn đã đưa thằng bé đến đây. An An không đi cùng với Hải Dương và Dĩnh Nhi, nó vẫn còn đang ở chỗ này, bây giờ chắc là đang ở trong phòng ngủ, một lát nữa sẽ ôm ra đây cho anh nhìn một chút. Anh là ba nuôi của Hải Dương và Dĩnh Nhi, đương nhiên cũng là ba nuôi của An An.”
Kiều Phàm ngơ ngẩn, sau đó kịp phản ứng, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cổ họng giật giật, giọng nói nghẹn ngào: “Trước kia tôi đối xử với Hải Dương như thế, em vẫn đồng ý để tôi gặp An An, làm ba nuôi của An An?”
“Đương nhiên.” Tống Vy gật đầu: “Tôi tin tưởng là anh sẽ thay đổi, cho nên tôi cũng đồng ý cho anh một cơ hội.”
“Hóa ra là vậy.” Kiều Phàm mỉm cười: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi không còn là tôi có trước kia nữa, sẽ không khiến em phải thất vọng.”
“Ừ.” Tống Vy trả lời, sau đó lại gọi người giúp việc tới: “Anh đi máy bay cả chặng đường chắc là cũng mệt mỏi lắm rồi, đi vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc ăn cơm trưa, tôi sẽ gọi anh, chắc là đến lúc đó An An cũng đã tỉnh giấc.”
“Được.” Kiều Phàm gật đầu.
Người giúp việc dẫn Kiều Phàm đi lên lầu, vào phòng dành cho khách ở trên lầu hai.
Lúc bước lên bậc thang đầu lầu hai, Kiều Phàm gặp Trần Châu Ánh vừa mới nói chuyện điện thoại xong đang bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Trần Châu Ánh, sắc mặt của Kiều Phàm không thay đổi chút nào, trực tiếp đi lướt qua cô.
Anh không biết Trần Châu Ánh, đương nhiên cũng không cần phải chào hỏi.
Chỉ là người giúp việc sau lưng anh lên tiếng chào Trần Châu Ánh, gọi một tiếng cô Trần.
Trần Châu Ánh gật đầu đáp lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kiều Phàm.
Đây chính là tên đàn ông khốn nạn đã làm tổn thương Hạ à.
Trần Châu Ánh suy nghĩ trong lòng.
Không thể không nói, hình thể tốt như thế, còn là chuyên gia khoa não đứng đầu trên toàn thế giới.
Chẳng trách Hạ lại yêu đến chết đi sống lại.
Đáng tiếc ghê, lại là một người đàn ông khốn nạn.
Trần Châu Ánh thu hồi tầm mắt, hừ hừ đi xuống dưới lầu.
Mặc dù Kiều Phàm không bắt cá hai tay, cũng không có chuyện một tay ôm Hạ, một tay lại mập mờ với người phụ nữ khác, cũng không tính là một tên khốn nạn theo nghĩa truyền thống.
Nhưng mà đối với cô mà nói, tra tấn tình cảm của Hạ thì đã là khốn nạn rồi.
Cho nên gọi một tiếng đàn ông khốn nạn cũng chưa đủ.