Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông thấy hai cục cưng của mình đi tới, thì khóe môi mỏng khẽ nhoẻn miệng cười, sau đó anh ngồi xổm xuống đón lấy hai đứa trẻ.

“Ba ơi, Dĩnh Nhi nhớ ba lắm.” Tống Dĩnh Nhi vòng tay qua ôm lấy cổ Đường Hạo Tuấn, nũng nịu nói.

Tống Hải Dương cũng gật đầu nói: “Con cũng nhớ ba lắm.”

Đường Hạo Tuấn hôn hai đứa trẻ một cái: “Không phải ba đến rồi sao? Mẹ đâu?”

“Mẹ ở đằng kia.” Tống Hải Dương quay đầu lại chỉ ra đằng sau.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trên bậc thềm cao nhất của cổng vào hội quán cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp tựa yêu tinh đang đứng ở đó, mỉm cười, vẫy tay chào bọn họ.

Đường Hạo Tuấn buông hai đứa trẻ ra, đứng lên, rồi nắm tay hai đứa trẻ dắt chúng về phía bậc thềm.

Khi bước đi, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Mặc dù ngày nào bọn họ cũng gọi video cho nhau, nhưng đó vẫn là cách một cái màn hình, từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể so sánh được với việc gặp nhau trực tiếp.

Khi gặp mặt trực tiếp, anh mới có thể trông thấy cả người của cô.

Cô vẫn xinh đẹp như thế, việc mang thai không làm nhan sắc của cô hao hụt đi chút nào, thậm chí so với lúc không mang thai, lúc này cô lại càng thêm cuốn hút, khiến cho người khác không thể rời mắt.

Ngoại trừ cái bụng ngày một lớn lên, thì dáng vóc của cô vẫn vậy, cô đứng đó cứ như thể đang phát sáng.

Khi đi đến trước mặt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn buông tay hai đứa trẻ ra, dang rộng vòng tay về phía Tống Vy: “Không muốn ôm chồng em một chút sao?”

Tống Vy mỉm cười, ôm lấy anh: “Bây giờ anh càng ngày càng sành sỏi rồi đấy.”

Trình Hiệp cách đó không xa, nghe thấy vậy thì gật đầu lia lịa.

Không sai, anh ta cũng cảm thấy tổng giám đốc chính là một tên tâm thần phân liệt.

Khi ở trước mặt mợ chủ, anh biết cười, biết nói mấy lời tình tứ, lại còn nói rất phô trương.

Khi không có mợ chủ ở đây, tổng giám đốc lại trở thành Diêm vương lạnh lùng như trước đây.

Quả nhiên, đây chính là sự khác biệt giữa người trong nhà và người ngoài.

“To rồi.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên buông Tống Vy ra, nói hai câu làm cô cảm thấy rất khó hiểu.

Tống Vy nhìn anh, nói: “Cái gì to cơ?”

“Bụng em.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, nhìn vào bụng cô.

Tống Vy bỗng thấy dở khóc dở cười, nói: “Đương nhiên rồi, cũng sắp bốn tháng rồi, bây giờ mỗi ngày bụng em sẽ lớn hơn một chút, có nghĩa là em bé đang phát triển rất tốt, vả lại đến lúc hơn bốn tháng, em bé đã bắt đầu cử động được rồi.”

“Biết cử động?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, như thể đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự kỳ diệu của một sinh mệnh.

Tống Vy gật đầu: “Đúng rồi, đợi đến khi được hơn bốn tháng, bao giờ em bé trong bụng động đậy lần đầu tiên, em sẽ kể cho anh, anh thấy sao?”

Lúc đó, anh chưa chắc đã ở bên cạnh cô, cho nên cô chỉ có thể nói như vậy.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

“Vậy bây giờ chúng ta vào trong trước đi, bữa tối sắp nguội rồi.” Tống Vy kéo tay anh.

Một nhóm đông người bước chân đi vào hội quán.

Tối hôm đó, Hạ Bảo Châu rất sáng suốt chủ động rủ hai đứa trẻ đến chỗ mình ngủ, để cho Tống Vy và Đường Hạo Tuấn có không gian riêng với nhau.

Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn còn dùng ánh mắt ra hiệu cô rất giỏi, quyết định bảo Trình Hiệp thưởng cho cô.

Trong phòng, hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vuốt ve âu yếm nhau một lúc, rồi mới ôm lấy nhau, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người vẫn chưa thức dậy, thì đã có tiếng gõ cửa phòng: “Vy Vy, Vy Vy.”

Bên ngoài vang lên giọng nói kích động không nguôi của Hạ Bảo Châu.

Đường Hạo Tuấn cau mày, lập tức mở mắt ra, trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh, rõ ràng anh đang không hài lòng với hành động ồn ào đột ngột này của Hạ Bảo Châu.

Ngay lúc đó anh đã quyết định bỏ thưởng cho Hạ Bảo Châu.

“Ưm...” Lúc này Tống Vy cũng bắt đầu động đậy, lông mi cô khẽ rung lên, rồi mở mắt ra, cô rõ ràng là vẫn còn buồn ngủ, khẽ dùng giọng khàn khàn nói: “Bảo Châu đang gọi em sao?”

“Đâu có, em nghe nhầm rồi, ngủ tiếp đi.” Đường Hạo Tuấn đắp chăn lên cho cô.

Tống Vy vừa định gật đầu, thì tiếng gõ cửa lại vang lên: “Vy Vy, Vy Vy!”

“...” Đường Hạo Tuấn bặm môi lại.

Anh vừa mới bảo Tống Vy nghe nhầm rồi, thì Hạ Bảo Châu lại lên tiếng, đó không phải là đang tát vào mặt anh sao?

Anh chưa từng gặp qua nhân viên nào không có mắt nhìn như thế này.

Thấy vẻ mặt tối sầm của người đàn ông, Tống Vy còn không biết anh đang nghĩ gì sao, cô bật cười thành tiếng: “Được rồi, Hạo Tuấn, anh ra mở cửa đi.”

“Em không ngủ sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không, trời sáng rồi, cũng nên dậy thôi.”

Đường Hạo Tuần ừ một tiếng, vén chăn, xuống giường, nhắc chiếc áo ngủ rơi dưới đất lên mặc vào, rồi lại dùng điều khiển mở rèm và cửa sổ ra để thông khí trong phòng, rồi mới ra mở cửa.

Cửa mở ra, Hạ Bảo Châu còn tưởng là Tống Vy, đang định kéo tay cô, thì không ngờ lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng, u ám của Đường Hạo Tuấn, ngay tức khắc, cô sợ hãi lùi về sau một bước, nói: “Khụ,... sếp Đường, sao lại là anh?”

Đường Hạo Tuấn cũng lười trả lời câu hỏi ngu ngốc của cô, mất kiên nhẫn hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, Hạ Bảo Châu đứng thẳng lưng lên, lập tức trở nên nghiêm túc: “Chuyện tốt, chuyện cực tốt.”

“Chuyện cực tốt nào?” Đường hạo Tuấn nhíu chặt mày lại.

Hạ Bảo Châu hít một hơi thật sâu: “Một nhân viên của hội quán đã bắt được người phụ nữ đưa chiếc hộp tới rồi.”

“Cái gì? Bắt được rồi?” Tống Vy vừa mới đi tới đã nghe được lời này, trên mặt cô viết đầy mấy chữ vui mừng: “Là Lâm Giai Nhi sao?”

“Tớ không biết, nhưng có lẽ là không phải, nếu đúng là vậy thì trợ lý Trình đã bảo tớ nói với hai người rồi.” Hạ Bảo Châu lắc đầu.

Tống Vy mất cả hứng.

Đường Hạo Tuấn híp mắt nói: “Cho dù không phải là Lâm Giai Nhi, thì cũng phải là người có thể liên lạc trực tiếp với Lâm Giai Nhi, có lẽ, không biết chừng cô ta sẽ biết vài chuyện của Lâm Giai Nhi, anh đi xem thế nào, em sửa soạn xong rồi hẵng đi.”

Anh nói xong, liền đi qua Hạ Bảo Châu, rời khỏi phòng.

Trước cửa phòng chỉ còn lại Tống Vy và Hạ Bảo Châu.

Tống Vy nhếch miệng, nói: “Quả nhiên là Lâm Giai Nhi muốn đợi tớ buông lỏng cảnh giác, sau đó lại làm cho tớ sợ hãi một lần nữa, quả nhiên, ngừng lại hai ngày là lại đến, nhưng cô ta lại không ngờ được rằng, chúng ta đã sắp xếp người đến bắt cô ta, người của cô ta đã bị bắt rồi.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc, người bị bắt không phải cô ta, cô ta cũng thật thông minh, không tự mình ra tay, mà lại tìm người mang tới, chỉ là không biết mấy lần trước, có phải do cô ta tìm người khác mang tới hay không.”

“Lát nữa hỏi là biết thôi.” Tống Vy cụp mắt xuống, bình thản nói.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Cũng đúng.”

“Tớ quay vào thay quần áo cái đã.” Tống Vy cúi đầu xuống nhìn bộ đồ ngủ trên người mình.

Hạ Bảo Châu kéo tay cô lại: “Đợi chút đã, Vy Vy.”

“Sao thế?” Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu.

Hạ Bảo Châu gãi đầu, nói: “Thì vừa nãy, tớ phát hiện ánh mắt của sếp Đường nhìn tớ không đúng lắm, có cảm giác như muốn giết tớ ấy, có phải tớ làm gì đắc tội với anh ấy rồi không?”

Cô thận trọng hỏi.

Tống Vy cười nói: “Không đâu, nhưng lúc cậu đến gọi tớ, bọn tớ vẫn chưa thức dậy, anh ấy chỉ bị cậu làm ồn mà phải đột ngột tỉnh dậy, nên hơi gắt ngủ thôi.”

“Hóa ra là vậy.” Hạ Bảo Châu chợt nhận ra: “Tớ nói rồi mà, bảo sao trông mặt sếp Đường lại khó coi như thế, hoá ra là do tớ đã quấy rầy giấc ngủ của hai người, thảo nào trợ lý Trình bảo tớ tới nói với hai người là đã bắt được người rồi, còn bản thân anh ta lại nhất quyết không đi, thì ra là để tớ tới đối diện với cơn tức giận của sếp Đường.”

Càng nói lại càng tức, lồng ngực của Hạ Bảo Châu phập phồng dữ dội.

Tống Vy mỉm cười, vỗ vai cô ấy: “Được rồi, không có gì to tát đâu, đừng lo lắng, tớ đi thay đồ đây.”

“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Tống Vy đóng cửa lại, quay vào trong phòng.

Đợi đến khi cô thay đồ, tắm rửa xong thì đã là nửa tiếng sau rồi.

Hạ Bảo Châu vẫn còn đợi ở bên ngoài, vừa trông thấy cô đi ra, cô ấy liền đưa cô đi đến nơi người kia đang bị nhốt.

Người kia đang bị nhốt trong một căn phòng làm việc.

Khi Tống Vy tới, Trình Hiệp đang đứng canh ngoài cửa, vừa trông thấy cô, anh ta vội vàng gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng mợ chủ.”

“Chào buổi sáng, Hạo Tuấn đâu?” Tống Vy hỏi.

Trình Hiệp chỉ vào bên trong: “Giám đốc ở bên trong, cô vào trong đi.”

Tống Vy ừ một tiếng, mở cửa bước vào, Hạ Bảo Châu cũng theo ngay sau cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK