Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười, nụ cười có chút nhàn nhạt: “Vy, đây là ân oán giữa nhà họ Kiều và nhà họ Giang, cho nên em đừng hỏi nữa.”

Tống Vy tròn mắt ngạc nhiên.

Cô nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề giữa anh và Hạ thôi.

Không ngờ còn liên quan đến hai gia đình nữa, đúng là cô không tiện hỏi.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tống Vy gật đầu.

Kiều Phàm giơ tay tháo kính xuống, dụi mắt: “Nhân tiện, Vy à, tôi nghe Hạ nói, chuyện sau tai nạn xe của tôi, là do Sếp Đường xử lý à?”

“Phải.” Tống Vy không khỏi ngỡ ngàng khi nghe anh ta đột nhiên nhắc tới Đường Hạo Tuấn.

Kiều Phàm thấy vậy, nheo mắt lại: “Vậy Sếp Đường có nói gì không? Ví dụ như nguyên nhân tai nạn xe của tôi?”

“Có, nói tài xế say rượu, phanh gấp không ăn, cho nên mới gây ra tai nạn xe cộ, Hạ không nói mấy cái này với anh sao?” Tống Vy nghiêng đầu khó hiểu.

Kiều Phàm nhìn ra được cô thực sự không biết, liền thở phào: “Không, có lẽ Hạ đã quên mất rồi.”

Giang Hạ thực ra đã nói với anh ta, nhưng anh ta không chắc chắn Đường Hạo Tuấn có nói với Vy theo cách khác hay không, nhưng bây giờ xem ra là giống nhau.

Nhưng anh ta không hiểu, nếu tài xế gây tai nạn bị bắt, Đường Hạo Tuấn nhất định phải biết tai nạn xe là do anh ta sắp xếp.

Nhưng Đường Hạo Tuấn không nói cho Vy biết sự thật, rốt cuộc là tại sao? Đường Hạo Tuấn không nên nhân cơ hội này để cho Vy biết bộ mặt thật của mình mà tránh xa anh ta sao?

“Phàm, anh nghĩ gì thế?” Nhìn thấy Kiều Phàm đột nhiên thất thần, Tống Vy dùng tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.

Đôi mắt của Kiều Phàm lập loè một cái, lại mỉm cười: “Không có gì, tôi chỉ vui mừng vì tôi vậy mà lại sống sót sau vụ tai nạn xe.”

“Anh còn nói nữa, hôm qua làm tôi sợ chết khiếp, tôi vừa quay người anh liền xảy ra tai nạn rồi.” Tống Vy hờn dỗi mà trừng anh ta một cái.

“Xin lỗi Vy, tôi cũng không biết sẽ như thế này.” Kiều Phàm thở dài.

Vẻ mặt Tống Vy dịu đi: “Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, nếu như không phải anh đưa tôi về, anh sẽ không xảy ra chuyện, Phàm, anh trách tôi không?”

Kiều Phàm lắc đầu, bày tỏ mình không trách.

Nhưng trong lòng Tống Vy vẫn rất áy náy.

Im lặng một hồi, có người gõ cửa phòng bệnh, Mạnh Ngọc mang theo mấy bác sĩ đi vào, vừa nhìn thấy Tống Vy, liền kinh ngạc: “Tống Vy, cô lại tới gặp bác sĩ Kiều sao?”

“Đúng vậy.” Tống Vy ừm một tiếng, gật đầu.

Khuôn mặt đáng yêu của Mạnh Ngọc nhăn lại: “Cái này không tốt.

“Có gì không tốt?” Tống Vy chớp chớp mắt.

“Đương nhiên là cô đến quá thường xuyên, sẽ có người tức giận.” Mạnh Ngọc sờ sờ cằm, trong lời nói có ý gì đó.

Tống Vy nhíu mày nghi hoặc: “Ai?”

“Đương nhiên là……”

“Bác sĩ Mạnh, anh đến thăm bệnh đúng không, nhưng vứt lại bệnh nhân là tôi, mà tán gẫu với bạn bè của tôi, không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp lắm đó?” Kiều Phàm mím môi cắt ngang.

Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười không đến từ đáy lòng, mà ngược lại có vài phần âm lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK