Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 48: TỐNG HUYỄN SAO CHÉP

Tống Vy dừng lại trước bàn làm biệc của Đường Hạo Tuần: “Đường tổng, đề tránh cho các nhà thiết kế khác dùng nhầm vải dệt của Dục Hỏa Trùng Sinh, tôi muốn xin một cái kho hàng riêng, hơn nữa chìa khóa kho hàng chỉ có thể tôi có.”

Ngoài cái này, cô làm như vậy còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Tống Huyền.

Lấy hiểu biết của cô với Tống Huyền, Tống Huyền không có khả năng trơ mắt nhìn vải vóc đưa tới mà không làm cái gì, nếu không thì làm sao có thể đem cô đuổi ra Đường thị, vì vậy cô nhất định phải đề phòng tốt, nếu không hậu quả cô gánh vác không nỗi.

“Có thể.” Đường Hạo Tuấn không chút do dự đồng ý, cũng thu hồi ánh mắt nói: “Sau này loại việc nhỏ kiểu này em không cần đến tìm tôi, trực tiếp đi tìm Trình Hiệp, cậu ta sẽ xử lý!”

Nghe ra sự thờ ở trong giọng nói của anh, Tống Vy sững sờ một lúc rồi sau đó gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.

“Vậy em đi ra ngoài đi, một lát nữa tôi sai người mang chìa khóa qua cho em.” Đường Hạo Tuấn xua tay hạ lệnh đuổi khách.

Tống Vy mê mang nhìn anh một cái, nghe lời xoay người đi ra ngoài.

Sao cô có cảm giác dường như anh đối với cô lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Là cô làm cái gì khiến anh không vui sao?

Tống Vy nghiên đầu, nghĩ không ra nên cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa văn phòng của Đường Hạo Tuấn rồi quay về phòng thiết kế, vừa mới ngồi xuống, điện thoại liền vang.

” Vy, chúc mừng cậu nha, đạt được vị trí thứ nhất khu vực của giải thưởng Kim Vũ!” Giang Hạ vui vẻ nói chúc mừng.

Tống Vy nghe không hiểu ra sao: “Hạ, cậu đang nói cái gì vậy? Vị trí thứ nhất cái gì?”

“Không phải chứ, cậu còn giả bộ với tớ?”

Tống Vy dở khóc dở cười: “Tớ thực sự không giả bộ!”

Giang Hạ dường như hiểu được cái gì, nuốt nước miếng: “Vy, không phải là cậu không tham gia trận đấu giải thưởng Kim Vũ chứ?”

Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy.”

Cô biết giải thưởng Kim Vũ, là một trong những giải đấu lớn về thiết kế trang phục uy tín nhất ở trong nước.

Vốn dĩ ngay từ đầu cô cũng muốn tham gia, nhưng bởi vì sau khi về nước có quá nhiều chuyện, bận rộn đến mức bỏ lỡ thời gian đăng ký.

“Vậy thì không đúng!” Giang Hạ cau mày: “Nếu cậu đã không tham gia vậy thì cô Tống đạt được vị trí thứ nhất là ai?”

“Cô Tống?” Tống Vy nghi ngờ híp mắt lại.

“Đúng vậy.” Giang Hạ gật đầu: “Tớ chính là vì nhìn thấy bản thiết kế của người đứng vị trí thứ nhất là bức tranh cậu vẽ trước đây, với lại kí tên vẫn là cô Tống, tớ liền cho rằng cậu đã tham gia trận đấu, nhưng không ngờ cậu vốn dĩ không tham gia, Vy, không phải là có người trộm bản thiết kế của cậu, giả mạo cậu đi tham gia chứ?”

Nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy âm trầm xuống, môi đỏ mọng cũng mím thành một đường thẳng: “Tớ đại khái biết chuyện gì xảy ra, có lẽ cậu nói đúng, có thể có người thật sự trộm bản thiết kế của tớ, chẳng qua không phải là giả mạo tớ, mà là ngoại trừ tớ ra quả thật còn có một cô Tống như vậy.”

Giang Hạ thông minh biết bao, lập tức đã đoán được cô đang ám chỉ ai: “Vy, cậu nói là chị gái cùng cha khác mẹ kia của cậu?”

“Ừ, hẳn là cô ta, chẳng qua tớ còn muốn lên mạng xác nhận một chút.”

Nói xong, Tống Vy bỏ điện thoại xuống, nhắn vào trang web chính thức của giải thưởng Kim Vũ, khi nhìn thấy tác phẩm của vị trí thứ nhất khu vực thi đầu Thành phố Giang, tay nắm chuột của cô bỗng nhiên buộc chặt lại.

Quả nhiên là thiết kế của cô!

Vẫn là rập khuôn y nguyên!

“Vy, sao rồi? Xác nhận chưa?” Trong điện thoại, Giang Hạ không đợi được hỏi.

Lúc này Tống Vy mới hoàn hồn nhìn tên tác giả ký ở góc dưới bên phải của bản thiết kế, nhìn thấy thủy ấn đặc trưng kia của Tống Huyền, trong mắt cô xẹt qua tia tức giận, sau đó lại cầm điện thoại đặt ở bên tai, giọng nói lạnh như băng, “Xác nhận, là cô ta!”

Cô vẫn luôn biết Tống Huyền là tên nhiều lần ăn cắp ý tưởng, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày.

chính mình cũng sẽ bị Tống Huyền sao chép, mà Tống Huyền sao chép những thứ này là một năm trước sư phụ đưa bài tập cho cô, chủ đề là mùa thu.

Cô thiết kế khoảng hai mươi bức, sư phụ chỉ nhìn trúng tám bức trong đó, còn lại thì bị sư phụ đánh giá không ăn nhập, bảo cô vứt bỏ, cô không nỡ, vì vậy cô đã đặc biệt đăng ký một tài khoản bí mật trên một trang mạng xã hội, bỏ những thiết kế này lên để lưu lại làm kỷ niệm.

Nhưng không ngờ đến chuyện này lại có thể bị Tống Huyền phát hiện!

“Hay lắm, sao chép đến trên đầu cậu, Vy, chúng ta đến ban tổ chức cuộc thi vạch trần cô ta!” Giang Hạ tức giận nắm nắm đắm.

Tống Vy cắn môi dưới: “Không được!”

“Vi sao?” Giang Hạ không hiểu.

Tống Vy hít sâu một hơi: “Bởi vì Tống Huyền sao chép những thứ này, là bức tranh tớ dùng thân phận Mina vẽ, mà tớ đã từng đồng ý với sư phụ, ở trong nước khi còn chưa nổi tiếng thì không thể để lộ thân phận Mina này!”

“Chúng ta cứ bỏ qua cho Tống Huyền như vậy?” Giang Hạ vô cùng bất mãn.

Tống Vy cười khuầy một cái: “Có khả năng sao? Cuộc đời này tớ không dễ dàng tha thứ nhát chính là trộm cắp và sao chép, Tống Huyền cô ta dám làm như vậy tớ nhất định sẽ không bỏ qua, không phải cô ta thích sao chép sao, vậy thì để cho cô ta sao chép đủ!”

“Vy, ý của cậu là…” Ánh mắt Giang Hạ sáng rực lên, trong mắt tràn đầy phấn khỏi.

Tống Vy khóe môi cong lên: “Đúng như cậu nghĩ vậy.”

Bản thân Tống Huyền không có bao nhiêu thiên phú về thiết kế, có thể có địa vị hôm nay, cơ bản đều là dựa vào sao chép mà được, lần thi đấu này Tống Huyền dành được vị trí thứ nhất, như vậy trận đấu vòng loại kế tiếp chắc chắn Tống Huyền còn có thể nghĩ biện pháp tiếp tục sao chép.

Vậy cô sẽ thả một ít bản thiết kế lên mạng xã hội, mặc cho Tống Huyền sao chép, đợi đến lúc trận chung kết giải thưởng Kim Vũ, Dục Hỏa Trùng Sinh cũng nên lấy được thành công lớn, đến lúc đó cô có danh tiếng, có thể đứng ra dùng thân phận Mina tố cáo Tống Huyền sao chép, khiến Tống Huyền thân bại danh liệt !

Nghĩ vậy, Tống Vy cúp điện thoại, lập tức lên mạng kiểm tra phân khúc chủ đề tiếp theo của trận đầu giành giải thưởng Kim Vũ, chuẩn bị đào hồ cho Tống Huyền nhảy.

Đúng lúc này, Tống Huyền bỗng nhiên đi tới văn phòng làm việc lớn vỗ tay: “Mọi người trước dừng công việc trong tay một chút!”

Mọi người dừng lại công việc nhìn về phía cô ta.

Tống Vy cũng không ngoại lệ.

Trên mặt Tống Huyền lộ ra nụ cười, xem ra tâm trạng rất tốt: “Tám giờ tối hôm nay, phòng hoa hồng của khách sạn Triều Dương, tôi mời khách, tất cả mọi người đến nha, không đến chính là không nễ mặt tôi.”

Mọi người đương nhiên vội vàng gật đầu không ngừng, còn có người phát ra tiếng hô vui vẻ kinh ngạc: “Chủ nhiệm Tống, có phải cô có chuyện gì vui không?”

“Ngốc, cô không thấy giải thưởng Kim Vũ công bố hôm nay sao? Chủ nhiệm Tống dành vị trí thứ nhất khu vực thi đầu Thành phố Giang chúng ta!”

“Anh nói đúng!” Tống Huyền ném một ánh mắt khen ngợi về phía người nói chuyện sau: “Được vị trí thứ nhất tôi rất vui vẻ, vì vậy đặc biệt mời mọi người ăn cơm.”

Nghe vậy, mọi người vội vàng tiến lên chúc mừng, chỉ có Tống Vy ngồi ở vị trí không nhúc nhích, ánh mắt hàm chứa sự châm chọc mà nhìn cảnh tượng này.

Sao chép tác phẩm của cô được vị trí thứ nhất, còn không ngượng ngùng khoe ra, thật là không biết xấu hồ!

Đang nghĩ ngợi, Tống Huyền đột nhiên nhìn về phía bên này: “Nhà thiết kế Tống, dường như cô đối với việc tôi dành được vị trí thứ nhất cảm thấy không vui vẻ hả?”

Tống Vy đứng lên, mặt không đổi sắc trả lời: “Không có, Chủ nhiệm Tống hiểu lầm, tôi chỉ đang nghĩ chuyện khác mà thôi.”

“Ò? Vậy tôi có thể biết nhà thiết kế Tống đang nghĩ gì không?” Tống Huyền nhìn cô, vuốt ve móng tay đỏ tươi của mình.

Tống Vy gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Huyền: “Đương nhiên có thể, tôi đang nghĩ, phong cách thiết kế của Chủ nhiệm Tống, vì sao trước sau lại khác biệt lớn như vậy, Chủ nhiệm Tống, cô có thể trả lời một chút sao?”

Nghe thấy lời nói của cô, ánh mắt Tống Huyền thoáng hiện lên tia bối rồi, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh lại, giọng nói u ám: “Tống Vy, lời này của cô có ý gì? Cô đang nghỉ ngờ tôi?”

“Tôi chỉ là tò mò, nếu như Chủ nhiệm Tống không thể nói vậy thì bỏ đi.” Tống Vy mỉm cười buông tay, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Tống Huyền lạnh lùng hừ một cái với cô: “Tôi có cái gì không thể nói, thân là một nhà thiết kế, phong cách hay thay đổi cũng rất bình thường, không có gì ngạc nhiên, cô thay vì ở chỗ này nghỉ ngờ tôi, còn không bằng hoàn thành tốt công việc trong tay cô đi!”

Nói xong, Tống Huyền giẫm lên giày cao gót rời đi, nhưng bước chân của cô ta rõ ràng có chút mắt tự nhiên.

Tống Vy nhìn phương hướng cô ta rời đi, nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Phong cách hay thay đổi là bình thường? Ai mà chẳng biết mỗi nhà thiết kế cũng chỉ có một loại phong cách hả!

Loại lời nói không có đầu óc này, cũng chỉ có Tống Huyền mới nói ra được, không thấy vẻ mặt của những người khác đều thay đổi rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK