Lưu Mộng nhận được thẻ lên máy bay không lâu, đài phát thanh thông báo có thể kiểm tra vé lên máy bay rồi.
Tống Vy đưa vé máy bay cho Lưu Mộng: “Mẹ, đến nơi thì gọi điện thoại cho con.”
“Mẹ biết rồi, yên tâm đi, đợi em trai con khỏi bệnh, mẹ sẽ trở về một chuyến.” Lưu Mộng nhận lấy tay cầm hành lý mà Kiềm Phàm đưa qua.
“Bác gái còn chuyện gì vẫn chưa làm xong sao?” Kiều Phàm đứng bên cạnh Tống Vy, giọng nói ấm áp hỏi.
Lưu Mộng cười trả lời: “Cũng không có chuyện gì, vốn dĩ lần này trở về định về quê một chuyến để sửa lại nhà, nhưng Hải Dương và Vy Vy lần lượt xảy ra chuyện, bác cũng không có thời gian trở về, vì vậy chỉ có thể để lần sau.”
“Xin lỗi mẹ.” Tống Vy xấu hổ mấp máy môi.
Lưu Mộng buông tay cầm của hành lý ra, hai tay ôm lấy mặt cô vuốt ve: “Con gái ngốc, xin lỗi cái gì, được rồi, mẹ đi đây, Vy Vy, chăm sóc cho hai đứa nhỏ thật tốt.”
“Vâng ạ.” Tống Vy gật đầu.
Lưu Mộng bỏ tay xuống, kéo hành lý xếp hàng vào đội ngũ đang kiểm tra vé.
Rất nhanh, bóng dáng của bà biến mất theo sự giảm dần của đội ngũ.
“Lúc này có lẽ bác gái đã lên máy bay rồi, Vy Vy, chúng ta cũng đi thôi.” Kiều Phàm nghiêng mặt nhìn cô gái ở bên cạnh.
Tống Vy trả lời một tiếng, đi theo sau anh ta ra khỏi sân bay.
“Tiếp theo muốn đi đâu?” Lên xe, Kiều Phàm vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Tống Vy cũng đang thắt dây an toàn ở trên ghế phụ lái.
Sau khi Tống Vy thắt dây an toàn xong, nhấc cổ tay lên xem đồng hồ: “Trở về chung cư, Hải Dương và Dĩnh Nhi vẫn đang đợi ở nhà.”
“Được.” Kiều Phàm khởi động xe.
Trên đường đi, Tống Vy đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay đầu nhìn anh ta: “Đúng rồi Kiều Phàm, anh về lúc nào thế?”
“Tối hôm kia.” Kiều Phàm mỉm cười trả lời.
“Vậy cơ thể của anh khỏe chưa?”
“Đã khỏe rồi, yên tâm đi.” Kiều Phàm gạt cần xe.
Tống Vy gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, không hỏi thêm gì nữa.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hai người đều yên lặng, không nói chuyện.
Mãi đến khi đến chung cư, Tống Vy mới phá vỡ sự yên tĩnh: “Phàm, tôi xuống xe trước đây, anh đi từ từ, trên đường đi cẩn thận một chút.”
Cô đứng bên ngoài cửa vị trí lái, vẫy tay với Kiều Phàm.
Kiều Phàm mỉm cười, kéo cửa sổ xe lên, quay đầu xe chuẩn bị rời đi.
Tống Vy cũng quay người đi về phía tòa nhà chung cư.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng va chạm rất dữ dội, đó là âm thanh va chạm xe.
Đồng tử của Tống Vy co rút lại, vội vàng dừng lại, quay đầu xem, nhìn thấy xe của Kiều Phàm bị một chiếc xe màu đen đâm vào, đâm mạnh vào bồn hoa, máu trên người đều lạnh đi.
“Phàm!” Phải qua một lúc sau, Tống Vy mới phản ứng lại, lớn tiếng hét lên, khuôn mặt tái mét chạy về vị trí xảy ra tai nạn xe, muốn đi xem tình trạng của Kiều Phàm.
Nhưng chạy được một nửa, chiếc xe màu đen gây ra tai nạn đột nhiên lùi lại, lùi ra khỏi bồn hoa, thoát khỏi chỗ đó với tốc độ vô cùng nhanh.
Mặc dù Tống Vy tức giận, nhưng cũng không quan tâm được đến chiếc xe kia, đi đến trước xe của Kiều Phàm, dùng lực đập mạnh vào cửa sổ xe, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi: “Phàm, Phàm, anh không sao chứ, có thể nghe thấy tiếng của tôi không? Nếu nghe thấy thì hãy trả lời tôi!”
Nhưng trong xe vẫn không có động tĩnh gì.
Tống Vy nhìn đầu xe bị đâm bẹp, trái tim đều rơi xuống.
Chiếc xe bị đâm nghiêm trọng như vậy, người ở bên trong có lẽ sẽ không….
Không dám nghĩ tiếp, hai tay Tống Vy run rẩy lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Sau khi báo cảnh sát xong, cô lại nắm chặt tay hét lên với xung quanh: “Có ai không, cứu với!”
Rất nhanh, những người xung quanh khu chung cư nghe thấy tiếng hét của cô, đều tập trung lại, sau đó ở trong tiếng khóc của cô, giúp đỡ đập vỡ cửa sổ chỗ ghế lái.
Tống Vy đẩy người vừa đập vỡ cửa sổ ra, chạy đến trước cửa sổ, nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế, đầu nghiêng qua một bên, máu đang cháy không ngừng, cả người đều cứng đờ.
“Phàm!” Cô đưa tay ra, khẽ đẩy Kiều Phàm.
Kiều Phàm không có phản ứng.
Nhịp tim của Tống Vy dừng đập mấy giây, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Phàm, anh đừng dọa tôi!” Cô run rẩy đưa một ngón tay lên, kiểm tra hơi thở của Kiều Phàm, muốn biết anh ta có còn sống hay không.
May mắn là, ngón tay của cô cảm nhận được hơi thở, mặc dù rất yếu, nhưng vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Quá tốt rồi, vẫn còn sống!” Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay, vui đến mức khóc thút thít.
Lúc này, xe cứu thương cũng đã đến.
Mạnh Ngọc mặc áo blue từ trên xe cứu thương nhảy xuống: “Người bị thương ở đâu?”
“Ở đây!” Tống Vy giơ một tay lên.
Mạnh Ngọc nhìn thấy là cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, đi nhanh qua: “Cô bị thương?”