Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau cười.
“Phải phải phải, con ngoan nhất.” Tống Vy buồn cười xoa đầu của cô nhóc.
Cô nhóc vui vẻ tới nỗi mắt cũng cong lên.
“Được rồi, mau đi gọi anh trai dậy, chúng ta về thôi.” Tống Vy lấy tay ra khỏi đầu của cô nhóc.
Cô nhóc dạ một tiếng, xoay người đi vào.
Bên ngoài, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng cùng nhau yên lặng chờ đợi.
Đợi khoảng vài phút, hai đứa trẻ cùng đi ra.
Sau đó một nhà bốn người tay trong tay đi về phía cửa lớn của câu lạc bộ.
“Tống.” Vừa đi tới cửa lớn của câu lạc bộ thì Tống Vy bị một nhà thiết kế gọi lại.
Cô dừng bước chân: “Có chuyện gì sao? Lộ Na.”
Nhà thiết kế tên Lộ Na này là người có quan hệ khá tốt với Tống Vy, bình thường nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi.
Lộ Na đi tới, hai mắt phát sáng liếc nhìn Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ: “Tống, đây chính là chồng và con của cô sao?”
“Phải.” Tống Vy gật đầu.
Lộ Na giơ ngón cái với Tống Vy: “Thật không tồi, theo tôi thấy, đàn ông phương Đông trông đều giống nhau, nhưng bây giờ nhìn thấy chồng của cô, tôi mới phát hiện thì ra đàn ông phương đông cũng có người tướng mạo rất đẹp trai, chiều cao và dáng người cũng không thua gì đàn ông phương tây chúng tôi, còn cả hai đứa con của cô nữa, chúng cũng rất đáng yêu.”
“Cảm ơn lời khen của cô.” Tống Vy đáp.
Lộ Na vẫy tay: “Vậy tôi không làm phiền các cô nữa, chúc gia đình bốn người các cô hạnh phúc.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó thì Lộ Na rời đi, hội họp với các nhà thiết kế đang đợi cô ta.
Tống Vy nhìn sang anh: “Đi thôi chồng.’
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, dẫn cô và hai đứa trẻ đi về phía bãi đỗ xe.
“Thì ra hai đứa trẻ đó là con của Tống Vy, rất giống với Đường tổng.” Cách đó không xa, Hàn Thư nhìn bóng lưng của một nhà bốn người, đột nhiên nói.
Tô Huyền híp mắt cắn môi: “Được rồi, nói những điều này làm gì, còn không mau đi.”
Nói xong, cô ta xoay người đi về phía trước.
Hàn Thư mờ mịt nhìn cô ta, không hiểu cô ta lại nổi nóng cái gì.
Lẽ nào là vì mình không tìm được cơ hội chọc tức Tống Vy sao?
Nghĩ tới có khả năng này thì trong lòng Hàn Thư cảm thấy uất ức.
Đâu phải là cô ta không muốn đi, mà là sau khi cuộc thi kết thúc thì Tống Vy đi mất tiêu, cô ta muốn đi chọc tức Tống Vy cũng không tìm thấy người đâu.
Bây giờ nhìn thấy người rồi, nhưng chồng của người ta ở bên cạnh, cô đi lên lấy đứa bé trong bụng Tống Vy chọc tức Tống Vy, chồng của người ta nói không chừng sẽ giết cô ta nhỉ?
Tống Vy không biết suy tính giữa Tô Huyền và Hàn Thư, cô lên xe, ngoảnh đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đường Hạo Tuấn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Bảo Châu, cậu ấy còn chưa ra.” Tống Vy đáp.
Môi của Đường Hạo Tuấn hơi động đậy, vừa muốn nói cái gì đó thì điện thoại của Tống Vy đổ chuông.
“Là Bảo Châu gọi.” Tống Vy sau khi nói một câu thì vội vàng nghe máy: “Alo.”
“Vy Vy, tối nay tớ không quay về nữa.” Giọng nói của Hạ Bảo Châu truyền tới.
Tống Vy nghi hoặc: “Tại sao?”
“Tớ vừa nhận được một công việc, đi chụp ảnh tạp chí.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy ngộ ra: “Thì ra là như vậy, tớ biết rồi, vậy cậu tự mình cẩn thận chút.”
“Ừ, bye bye.” Hạ Bảo Châu nói xong thì cúp máy.
Tống Vy để điện thoại xuống: “Đi thôi, Bảo Châu không quay về.”
Môi của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên, dường như không hề bất ngờ đối với điều này, khẽ gật đầu, khởi động xe.
Anh vốn còn muốn nói với cô, là anh cho người sắp xếp một công việc cho Hạ Bảo Châu.
Còn mục đích ấy à, chỉ là không muốn để một người ngoài làm bóng đèn cho nhà bọn họ.
Rất nhanh thì tới biệt thự rồi.
Người giúp việc trong biệt thự sớm đã biết mấy người Đường Hạo Tuấn sẽ tới, cho nên bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Sau khi ăn tối xong, Tống Vy dỗ hai đứa trẻ đi ngủ, lúc này mới trở về phòng ngủ chính.
Đường Hạo Tuấn đã thay một bộ đồ ngủ, đứng ở ban công cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.
Tống Vy liếc nhìn anh, cũng không làm phiền anh, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
“Tình trạng của cô ta hiện nay như thế nào?” Đường Hạo Tuấn hỏi vào trong điện thoại.
Giọng nói của Trình Hiệp truyền đến: “Yên tâm đi tổng giám đốc, cô Lâm được người khác trông, sẽ không làm ra hành vi tự sát nữa, có điều khả năng chính là vì có người trông, trạng thái tinh thần của cô ta có hơi không tốt lắm, cả ngày hôm nay cũng không ăn cơm.”
“Không ăn cơm sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.
Trình Hiệp gật đầu: “Phải, nữ giúp việc trông coi cô Lâm nói, cô Lâm là cố ý tuyệt thực, chỉ là không biết tuyệt thực vì để ép tổng giám đốc, hay tuyệt thực vì tinh thần không tốt nữa.”
Có điều anh ta cảm thấy, hai khả năng đều có.
Đường Hạo Tuấn cười lạnh lùng: “Nếu cô ta không ăn cơm, vậy thì không ăn thôi.”
“Tổng giám đốc, anh thật sự mặc kệ sao?” Trình Hiệp kinh ngạc: “Ngộ nhỡ cô Lâm đói quá xảy ra chuyện...”
“Sẽ không, còn có chất dinh dưỡng đợi cô ta.” Đường Hạo Tuấn nhếch môi hờ hững nói.
Trong bệnh viện nhiều bệnh nhân không thể ăn đồ ăn được, đều là truyền chất dinh dưỡng nuôi sống cơ thể.
Vậy thì Lâm Giai Nhi cũng nhất định có thể.
Trình Hiệp sau khi hiểu ý của Đường Hạo Tuấn, lập tức không nói gì nữa.
Được rồi, tầm nhìn của anh ta vẫn là quá hẹp, chẳng trách bây giờ tổng giám đốc cũng không muốn để anh ta làm tổng giám đốc của công ty con.
“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn nhấp một ngụm rượu vang: “Cậu lát nữa gọi điện cho Mạnh Ngọc, bảo Mạnh Ngọc chuẩn bị một phòng bệnh, nếu Lâm Giai Nhi thật sự đói ngất đi, trực tiếp đưa tới bệnh viện bên đó, để Mạnh Ngọc truyền chất dinh dưỡng cho cô ta.”
“Được.” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn để ly rượu vang xuống, lại hỏi: “Bên phía nhà họ Cố như thế nào rồi?”
“Nhà họ Cố dạo gần đây luôn bị nhà họ Trương chèn áp, đã loạn thành một mớ bòng bong, tin chắc không tới hai ba tháng thì nhà họ Cố sẽ biến mất khỏi hàng ngũ quyền quý của thủ đô, lúc đó, nhà họ Trương chắc sẽ giao chứng cứ ông Cố bao che cô Lâm cho anh.” Trình Hiệp trả lời.
Đây chính là kết cục của hậu bối vô dụng.
Năm đó nhà họ Cố vẻ vang thế nào, bắt đầu từ thế hệ con trai của ông Cố thì nhà họ Cố trượt dốc, chỉ vì con cháu đời sau của nhà họ Cố không ai có bản lĩnh hết, chỉ giỏi ăn chơi trác táng, ông Cố muốn bồi dưỡng người thừa kế cũng có lòng mà không có sức, không được người thích hợp.
Còn sau khi ông Cố rút lui thì nhà họ Cố càng sa sút, có thể chống đỡ tới hiện tại, cũng là những gia tộc quyền quý khác nhìn thấy ông Cố khi còn trẻ đã cống hiến cho đất nước, cho nên luôn không có ra tay với nhà họ Cố, nếu không nhà họ Cố sớm đã không còn rồi.
Cũng vì như thế, nhà họ Trương là kẻ địch chính trị của nhà họ Cố, cũng không đành ra tay với nhà họ Cố, mãi tới khoảng thời gian trước, một con cháu của nhà họ Cố trêu đùa một cô chủ của nhà họ Trương, chọc giận nhà họ Trương, cộng thêm sự giúp đỡ đầu tư mà tổng giám đốc cung cấp cho nhà họ Trương, nhà họ Trương đương nhiên cũng sẽ không nhẫn nhịn được, bắt đầu tiến hành chèn ép cực mạnh đối với nhà họ Cố.
Có điều Trình Hiệp không hề đồng cảm cho nhà họ Cố.
Ai kêu con cháu của nhà họ Cố làm nhiều chuyện khiến người khác không thể dung tha chứ, cũng ai kêu ông Cố tinh anh một đời, tới già ngược lại làm ra chuyện hồ đồ, vậy mà bao che cô Lâm.
“Hai ba tháng...” Đường Hạo Tuấn tính toán một chút.
Hai ba tháng, sêm sêm với thời gian Tống Vy kết thúc cuộc thi đấu quốc tế.
Thời gian này không tệ, đợi khi cuộc thi kết thúc, Tống Vy về nước thì có thể nhìn thấy một màn nhà họ Cố và Lâm Giai Nhi đền tội.
Cũng coi như là một món quà anh tặng cho cô.
“Tiếp tục trông coi kỹ Lâm Giai Nhi, không thể để cô ta chết, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng dặn dò.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi hiểu.”
Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn cầm ly rượu lên, xoay người đi vào phòng.
Nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, bước chân của Đường Hạo Tuấn khựng lại, trong mắt vụt qua một tia tối tăm.
Sau đó, anh để ly rượu ở đầu giường, nhấc chân đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm không có khóa trái, Đường Hạo Tuấn rất dễ dàng mở ra.
Tống Vy đứng ở dưới vòi hoa sen, tiếng nước ào ào che đi tiếng bước chân của anh.
Mãi tới khi anh từ đằng sau ôm eo của cô, cô mới sửng sốt mới biết anh đã đi vào.