"Khoảng thời gian trước, Lâm Giai Nhi tìm tới tôi." Câu nói của Kiều Phàm khiến người khác phải kinh ngạc.
Vẻ mặt Tống Vy thay đổi: “Cái gì? Cô ta tìm anh?"
"Đúng vậy."
"Cô ta tìm anh làm gì?" Bàn tay Tống Vy nắm chặt lại.
Kiều Phàm chỉnh kính mắt trả lời: "Cô ta nhờ tôi giúp cô ta rời thành phố Giang."
"Anh đồng ý rồi?" Tống Vy lớn tiếng.
Kiều Phàm lắc đầu: “Không có, nhưng tôi nghĩ, cô ta có thể đã rời khỏi thành phố Giang."
Tống Vy sợ ngây người: “Sao anh biết?"
"Sau khi từ chối cô ta, tôi có nói với cô ta thay vì tìm tôi, thì nên đi tìm Đường Hạo Minh, bọn họ là đồng minh, Đường Hạo Minh chắc chắn sẽ giúp cô ta, cho nên tôi nghĩ, sau đó chắc cô ta đã tới tìm Đường Hạo Minh, nếu thế, vậy bây giờ cô ta chắc chắn không ở thành phố Giang." Kiều Phàm nói.
Cơ thể Tống Vy run rẩy, trong lòng rất tức giận: “Chuyện lớn như vậy, anh vậy mà không nói cho tôi biết, anh biết rõ ân oán giữa tôi và Lâm Giai Nhi."
"Xin lỗi, Vy Vy." Kiều Phàm nhìn xuống, có vẻ hối lỗi, nhưng trên mặt anh ta, không có chút ý xin lỗi nào.
Tống Vy không nhìn thấy, cô nhắm mắt: “Giờ anh nói với tôi có ích gì đâu, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, lúc đó anh không nói cho tôi biết, giờ sao lại muốn nói với tôi?"
"Bởi vì em vừa nói manh mối với tôi, cho nên…"
"Cho nên đây là lời cảm ơn của anh?" Tống Vy cười lạnh.
Mắt Kiều Phàm chớp chớp: “Xem như đi."
"Quên đi, chuyện này không quan trọng, tôi muốn biết, lúc trước Lâm Giai Nhi vì sao muốn anh giúp cô ta rời thành phố Giang, tôi nhớ rõ giữa hai người cũng không thân, anh nhiều lắm cũng chỉ làm bác sĩ điều trị của cô ta một khoảng thời gian mà thôi." Tống Vy nghi ngờ nheo mắt.
Kiều Phàm cười cười: “Chuyện này tôi cũng không rõ, đại khái là cô ta không tìm được người khác, cho nên mới tới tìm tôi."
"Phải không…" Tống Vy mím môi, cũng không biết tin hay là không tin.
Một lát sau, cô lại hỏi: “Vừa rồi anh còn nói, Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh là đồng minh, đây lại là chuyện gì?"
"Tôi cũng chỉ tình cờ biết thôi, trước khi em và sếp Đường chiến tranh lạnh, bọn họ từng liên lạc một lần, Lâm Giai Nhi đưa Đường Hạo Minh một video, Đường Hạo Minh gửi cho sếp Đường, sau đó em và sếp Đường liền chiến tranh lạnh." Kiều Phàm trả lời.
Mắt Tống Vy trừng lớn: “Video? Chẳng lẽ là…"
"Đúng vậy, là cái video mà em nghĩ." Kiều Phàm gật đầu.
Bàn tay Tống Vy đang cầm điện thoại hơi run nhẹ.
Thì ra video kia là Đường Hạo Minh gửi.
Nhưng người khiến Tống Vy kinh ngạc, vẫn là Kiều Phàm.
Chuyện này, cô và Hạo Tuấn đều không biết, nhưng Kiều Phàm lại biết là Đường Hạo Minh làm.
Anh ta rốt cuộc là làm sao mà biết được?
"Vy Vy, em còn nghe không?" Kiều Phàm hỏi qua điện thoại.
Có gì đó xẹt qua trong mắt Tống Vy, đè nén hoài nghi trong lòng, ừ một tiếng: “Còn, nhưng tôi có việc cần làm, Kiều Phàm, chúng ta nói chuyện sau nha."
“Được rồi.” Kiều Phàm cười gật đầu.
Kết thúc trò chuyện, Tống Vy buông điện thoại xuống, cả người rơi vào trầm tư.
Cô phát hiện, rất nhiều chuyện đều bị che đậy bởi bức “màn”, làm cho người ta không thấy rõ bên trong che giấu sâu thế nào.
Chờ cô khó khăn kéo được bức màn xuống, cô vẫn không thấy rõ, bởi vì bên trong còn có một bức màn khác.
Giống với Kiều Phàm vậy.
Cô luôn cho rằng, giữa Kiều Phàm, Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Minh không có khả năng có quan hệ gì, bởi vì Kiều Phàm và bọn họ, đều không có ân oán.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, tất cả đều là cô nghĩ quá ngây thơ rồi.
Giữa tổ chức sau lưng Kiều Phàm và Đường Hạo Minh có thể có ân oán sống chết, còn giữa Kiều Phàm và Lâm Giai Nhi, có lẽ cũng có chuyện gì cô không biết.
Nếu không Lâm Giai Nhi vì sao tìm anh ta giúp đỡ.
Cô tuyệt đối không tin sự thật giống Kiều Phàm nói như vậy, Lâm Giai Nhi không được người giúp, mới tìm anh ta.
"Ai…" Tống Vy đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.
Đường Hạo Tuấn trở về, đóng cửa phòng: “Than thở gì vậy?"
"Còn không phải Kiều Phàm." Tống Vy trả lời.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn xụ xuống : “Sao lại nhắc tới anh ta?"
"Em vừa nói chuyện với Kiều Phàm." Tống Vy kéo anh ngồi xuống, sau đó kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi kể xong, cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên: “Sao anh không ngạc nhiên?"
"Ngạc nhiên gì?" Đường Hạo Tuấn nhếch mày.
Tống Vy nhíu mày: “Đương nhiên là chuyện video kia là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cùng âm mưu gửi anh a."
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Chuyện này, anh đoán được từ lâu rồi, không chỉ như vậy, anh cũng nghi ngờ từ đầu, Lâm Giai Nhi không ở thành phố Giang ."
"Cái gì, anh đã sớm đoán được?" Tống Vy há miệng kinh ngạc, sau đó giận dỗi đẩy anh ra: “Vậy mà anh không nói cho em biết."
"Em bận chuyện của Tống Huy Khanh, nên anh không muốn lại nói em nghe chuyện đó, khiến em phiền lòng hơn." Đường Hạo Tuấn ôm lấy cô, hôn lên trán cô.
Sự bực bội trong lòng Tống Vy tan biến, thở dài: “Em thật sự không ngờ tới, Kiều Phàm và Lâm Giai Nhi trong lúc đó cũng xảy ra chuyện mà em không biết."
"Không có việc gì, sẽ điều tra rõ thôi." Đường Hạo Tuấn nhéo nhéo tay cô.
Tống Vy ừ một tiếng, tựa đầu vào lòng anh: “Đúng rồi, huy chương kia, anh sắp xếp xong chưa?"
"Trình Hiệp đi điều tra rồi, tin là rất nhanh sẽ có kết quả." Đường Hạo Tuấn để cằm trên đỉnh đầu cô, cọ cọ trả lời.
Tống Vy bị anh cọ hơi ngứa, nhưng cũng không giãy dụa, lặng lẽ nhắm mắt lại: “Vậy là được rồi…"
Cô ngáp một cái.
Đường Hạo Tuấn nghe thế, cúi xuống nhìn cô: “Buồn ngủ rồi ?"
"Ừ, hai ngày nay luôn bận việc của Tống Huy Khanh, không nghỉ ngơi đàng hoàng." Tống Vy mỏi mệt trả lời.
Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ lưng cô: “Muốn ngủ thì ngủ đi, anh ở đây với em."
“Được rồi.” Tống Vy nở nụ cười, ôm thắt lưng anh, thiếp đi.
Đường Hạo Tuấn chờ cô ngủ rồi, mới nhẹ nhàng ôm cô khỏi chỗ ngồi, đặt lên giường.
Ngày hôm sau, là ngày Tô Thu thực hiện án, cũng là đám tang của Tống Huy Khanh.
Bầu trời âm u, khiến người ta cảm giác rất nặng nề.
Tống Vy mặc bộ đầm đen dài, trước ngực đeo một bông hoa hồng trắng, bưng một ly nước trái cây đứng trước cửa sổ phòng nghỉ, ánh mắt bình tĩnh nhìn khách tham gia đám tang bên ngoài.
"Chị à." Lúc này, tiếng Tống Kim vang lên ở đằng sau.
Tống Vy xoay người: “Làm sao vậy?"
"Anh rể kêu em tới xem chị đang làm gì thôi." Tống Kim cười trả lời.
Anh ta cũng mặc một cây đen, trước ngực đeo một bông hoa hồng trắng, tuy là cười, nhưng hốc mắt vẫn hơi ướt, rõ ràng đã khóc.
"Không làm gì, chỉ nhìn lanh quanh thôi, anh rể em đâu?" Tống Vy uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi ngược lại.
Tống Kim xoa xoa cần cổ đau nhức: “Anh rể đang dắt theo Hải Dương và Dĩnh Nhi nói chuyện hợp tác với ông giám đốc nào đó, cho nên không tới được, kêu em tới, chị à, sắp tới giờ rồi, tro cốt của Tống… ba đã để lên xe, chúng ta nên xuất phát đi tới nghĩa trang."
"Được rồi, vậy đi thôi." Tống Vy nhìn đồng hồ, sắp tới giờ thật rồi.
Tống Kim gật đầu: “Em đi nói với mọi người."
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài.
Không lâu sao, Đường Hạo Tuấn dắt hai đứa nhỏ tới .
Tống Vy biết, bọn họ tới đón cô, cô cười cười rồi đi qua.
"Khóc?" Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt ửng đỏ của Tống Vy, nhỏ tiếng hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không đâu, chỉ là tâm trạng hơi nặng nề, không khóc được."
Hai đứa nhỏ cũng không khóc.
Bọn nhỏ không có tình cảm gì với ông ngoại Tống Huy Khanh này, cho nên sẽ không buồn, đau khổ muốn khóc.
Đường Hạo Tuấn cũng thế.
"Đi thôi, lên xe trước." Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay Tống Vy.
Tống Vy ừ một tiếng, đi theo anh về phía chiếc xe đằng trước.