Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chính vì vậy nên trong lòng cô mới càng thêm khó chịu.

Bởi vì ban đầu chuyện ngoài ý muốn này có thể không cần phải xảy ra, có thể phòng ngừa nó.

Nhưng mà Kiều Phàm lại khiến nó xảy ra.

Cũng may là Hải Dương may mắn không có gì đáng ngại, nhưng nếu như không may mắn, vậy thì cô đã mất đi một đứa con rồi.

Cho nên cô vẫn không thể nào bỏ qua chuyện này.

“Tôi xin lỗi.” Kiều Phàm cũng biết là Tống Vy cảm thấy rất khó chịu, trong lòng mình cũng không thoải mái, vừa áy náy lại tự trách, có vô vàn cảm xúc đang dâng trào.

Tống Vy hít sâu một hơi: “Vậy ký ức của Hải Dương biến mất sau khi bị mang đi cũng là do anh làm?”

Cô không tha thứ cho lời xin lỗi của anh, cô cũng không có tư cách.

Dù sao thì người bị hại là Hải Dương, Hải Dương tha thứ thì cô mới tha thứ.

“Đúng.”... gật đầu: “Là anh đã thúc giục Hải Dương ngủ sau khi em chìm vào giấc ngủ, xóa đi ký ức thằng bé bị đưa đi cùng với việc bị tai nạn giao thông, ngoại trừ muốn giấu chuyện là tôi đã làm, bên cạnh đó tôi không muốn chuyện gặp tai nạn giao thông để lại bóng ma tâm lý trong lòng Hải Dương.”

Không muốn để lại bóng ma tâm lý cho Hải Dương?

Tống Vy a lên một tiếng: “Vậy thì tôi nên cảm ơn anh nhỉ?”

Kiều Phàm rũ mắt xuống, không lên tiếng.

Bởi vì anh không có cách nào trả lời cho câu nói này, cũng không thể trả lời.

Vốn dĩ Hải Dương có thể yên ổn không cần phải gặp phải tai nạn giao thông.

Là anh đã cho người đưa Hải Dương đi, cho nên mới khiến vụ tai nạn này xảy ra.

Nếu như không phải do Hải Dương may mắn thì có lẽ thằng bé đã chết giống như tài xế.

Thiếu chút nữa là anh đã hại chết một đứa nhỏ, hại chết người đã gọi anh là ba nuôi trong năm năm trời.

Là anh có lỗi với Hải Dương. 

Cho nên anh không có cách nào nhận câu cảm ơn này, cũng không thể nhận nó. 

Tống Vy nhìn dáng vẻ trầm mặc của Kiều Phàm, cô khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật mạnh: “Không nói tới chuyện này nữa, đều đã trôi qua lâu như thế rồi, tôi sẽ không nhắc lại với anh, cũng chỉ là bởi vì tôi muốn biết một đáp án mà thôi. Bây giờ tôi đã biết đáp án rồi, vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa, nói chuyện khác đi, nhà máy của tôi và Hạ cũng là do anh đã cho người đốt cháy?” 

Kiều Phàm gật đầu: “Là tôi.” 

Anh thừa nhận rất dứt khoát. 

“Vậy tai nạn giao thông của anh thì sao?” Tống Vy đau lòng nhìn anh: “Cũng là do anh sắp xếp?" 

“Đúng.” Kiều Phàm vẫn gật đầu như cũ. 

20 

Trong lòng Tống Vy lại càng thêm khó chịu, giọng nói run rẩy: “Tại sao chứ?” 

Cô thật sự khó hiểu. 

“Anh bắt Hải Dương đi là vì để tôi rời khỏi thành phố Giang, vậy thì anh đốt cháy nhà máy của tôi, khiến mình xảy ra tai nạn giao thông là vì cái gì chứ hả? Phàm, rốt cuộc là anh suy nghĩ cái gì?” Tống Vy siết chặt tay, lớn tiếng hỏi. 

Kiều Phàm ngước mắt nhìn cô: “Đương nhiên là vẫn vì em.” 

Con người Tống Vy co rút: “Vẫn là... vẫn là vì tôi?” 

“Đúng.” 

Kiều Phàm: “Đốt cháy nhà máy của em là vì muốn em dựa vào tôi, lúc đầu tôi cho rằng đốt cháy đồ vật mà em coi trọng nhất, lúc em đang sức đầu mẻ trán, không biết phải làm gì, tôi lại xuất hiện trước mặt em, giúp đỡ em vượt qua khó khăn, em sẽ thiếu tôi một lần, chính vì vậy mà tôi đã có thể thành công đưa em đi cùng với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ Đường Hạo Tuấn đột nhiên lại xuất hiện, giúp đỡ em.” 

Tống Vy cười mỉa mai: “Cũng bởi vì như vậy mà anh muốn đốt cháy nhà máy của tôi? Phàm, anh không cảm thấy mình hèn hạ lắm hả?” 

Muốn ở bên cạnh một người, chẳng lẽ không phải nên dùng cách bình thường theo đuổi người ta à? 

Có ai mà giống anh chứ. 

Cô chỉ có thể nói là may mắn, đến bây giờ cô không hề yêu anh, nếu không thì ở cùng một người giống như anh sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên. 

Người như thế này luôn rất đa nghi, ở cùng một chỗ với người này, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, giống y như là tội phạm. 

Loại cảm giác áp lực và ngột ngạt ấy khiến cho người khác nghẹt thở. 

Bây giờ cô cũng đang rất lo lắng Hạ có trải qua tình huống đó không. 

“Tôi biết là thủ đoạn trong quá khứ của mình rất hèn hạ.” Kiều Phàm cũng không bởi vì lời chỉ trích của Tống Vy mà tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Tôi của quá khứ, trong lòng âm độc, nhìn cái gì cũng xuất phát từ góc độ đen tối, cho nên những chuyện mà mình làm ra hoàn toàn không giống như bình thường. Nhưng bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.” 

“Anh muốn nói là bây giờ trạng thái tâm lý của anh đã khôi phục như bình thường?” Tống Vy nhíu mày. 

Kiều Phàm lắc đầu: “Không phải là hoàn toàn, nhưng mà quả thật đã khôi phục rất nhiều. Kể từ khi tôi nhìn nhận rõ tình cảm của mình, tôi vẫn luôn đang điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình. Em biết đó, tôi vốn dĩ là một bác sĩ tâm lý, tôi biết làm như thế nào để điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình.” 

“Tôi biết, nhưng mà ai biết được anh có đang nói thật không chứ?” Tống Vy mím môi. 

Cô bày tỏ mình không hoàn toàn tin tưởng tâm lý của anh đã tốt lên. 

Kiều Phàm biết là cô không tin, nhưng anh cũng không để ý, chỉ thờ ơ nở nụ cười: “Không sao hết, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.” 

“Chỉ mong là thế.” Tống Vy cụp mắt. 

Bây giờ Phàm yêu Hạ, đồng thời còn có ý muốn ở bên cạnh Hạ. 

Mặc dù hiện tại Hạ không có động thái, còn có chút kháng cự.

Nhưng mà ai biết được chuyện sau này.

Ký ức của Hạ chính là quả bom hẹn giờ khủng khiếp nhất, một khi khôi phục nó, bên cạnh sự đau khổ, chẳng ai có thể đảm bảo là Hạ sẽ không chấp nhận Phàm.

Dù sao thì trong quá khứ, Hạ yêu Phàm như thế, biết Phàm cũng yêu mình, nói không chừng cô vui vẻ không kịp nữa là.

Cho nên xác suất Hạ và Phàm trở về bên nhau là rất cao.

Nếu như đến lúc đó trạng thái tâm lý của Phàm vẫn còn chưa thay đổi theo chiều hướng tốt, vậy thì bọn họ ở bên nhau, Hạ vẫn sẽ bị tổn thương.

Bởi vì tâm lý của Phàm chưa ổn định, sẽ nghi thần như quỷ, cứ luôn chú ý đến Hạ.

Thậm chí quá mức điên cuồng còn có thể xảy ra tình huống bạo lực gia đình.

Cô rất lo lắng chuyện này sẽ xảy ra.

Cho nên cô mới không hoàn toàn tin tưởng Phàm.

Dù sao trạng thái tâm lý không thể hồi phục tốt hơn trong thời gian nhanh như thế.

Hơn nữa là gần như cô chưa từng nhìn thấy bác sĩ tâm lý nào chữa trị cho bản thân mình.

Đương nhiên là Kiều Phàm biết Tống Vy không tin tưởng mình, anh cũng không để ý, anh chỉ cười mà không nói chuyện.

Tống Vy vuốt vuốt huyệt thái dương, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Dù sao thì bây giờ vẫn còn chưa xảy ra chuyện đó, nghĩ những thứ này cũng vô dụng thôi.

Chỉ cần cảnh giác nhiều hơn một chút là được rồi.

“Vậy tại sao tai nạn giao thông của anh lại là vì tôi?” Tống Vy mím môi nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm.

Kiều Phàm nhìn cô rồi trả lời: “Tôi biết là lòng dạ của em vẫn rất mềm mại, dễ dàng bị xúc động. Tôi cho rằng em vẫn luôn không có cảm giác với tôi là bởi vì chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần, chúng ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, tôi nghĩ có lẽ phá vỡ khoảng cách đó thì em sẽ rung động với tôi thì sao, ai sẽ biết được thật ra tôi cũng không thua kém Đường Hạo Tuấn là bao.”

Đoán chừng Tống Vy đã hiểu ý anh, cô mím môi nói: “Cho nên anh cố ý đưa tôi về nhà, lại xảy ra tai nạn giao thông trước mặt tôi, chính là vì để tôi cảm thấy có lỗi với anh có đúng không? Anh biết chỉ dựa vào chuyện anh vì tôi mà xảy ra tai nạn giao thông, tôi sẽ sinh ra cảm giác áy náy với anh, sau đó chủ động chăm sóc cho anh cho đến khi anh xuất viện, mục đích của anh là vì muốn tôi chăm sóc anh ở bệnh viện.”

“Đúng, em đã đoán đúng rồi.” Kiều Phàm lắc lắc tách trà, anh mỉm cười trả lời: “Tôi nghe nói là có rất nhiều nam nữ tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian dài thì mới có thể rung động, tôi không biết nên dùng cách gì để em có thể tiếp xúc với tôi lâu dài, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách để em chăm sóc cho tôi. Em biết đó, tôi là bác sĩ, những cặp nam nữ ở bên nhau trong thời gian dài mà tôi nhìn thấy chính là bệnh nhân trong bệnh viện, cho nên tôi đã lên kế hoạch tạo ra tai nạn giao thông.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Ngày hôm đó tôi cố ý đưa em trở về, sau đó lại cho người đã chuẩn bị từ trước cố ý lái xe đụng tôi, vì để em biết rằng bởi vì tôi đưa em về nhà nên mới xảy ra chuyện. Dựa vào tính cách của em, chắc chắn em sẽ cảm thấy áy náy, sau đó chăm sóc cho tôi. Tôi đã nghĩ tôi nhất định phải khiến em rung động trong khoảng thời gian mà em chăm sóc cho mình, nhưng mà cuối cùng tôi đã thất bại rồi. Em đã có tình cảm với Đường Hạo Tuấn, cho nên làm sao kế hoạch của tôi có thể thành công được chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK