Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô cái gì mà cô, cô còn có chuyện gì không? Nếu không có thì mau tránh ra, chúng tôi muốn vào trong.” Trần Châu Ánh lườm Giang Vân Khê, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Hai tay của Giang Vân Khê siết chặt lại, không có quan tâm Trần Châu Ánh, mà ánh mắt chỉ nhìn vào Tống Vy: “Cô bây giờ không để tôi vào mắt, đợi sau này, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là hối hận!”

“Ổ?” Tống Vy nhướn mày: “Cô có ý gì? Tôi sẽ hối hận cái gì.”

Giang Vân Khê cười dương dương tự đắc: “Hiện nay chúng ta như nhau, đều là nhà thiết kế trang phục, tuy cô nổi tiếng sớm hơn tôi, nhưng cuối cùng tôi chắc chắn có thể vượt qua cô, đến lúc đó Hạo Tuấn sẽ biết, tôi mới là người phù hợp nhất với anh ấy, có thể giúp được anh ấy nhất, tôi xem lúc đó, cô liệu có hối hận khi hôm nay không để tôi vào mắt hay không.”

Theo cô ta thấy, Tống Vy có bản lĩnh hơn nữa, có biết thiết kế hơn nữa, cũng chỉ là một con người, không hơn được tác phẩm cô ta ăn cắp của người khác.

Tác phẩm của người khác nhiều chủng loại, phong cách nhiều, cô ta chắc chắn có thể thắng Tống Vy.

Tống Vy nghe thấy lời của Giang Vân Khê, không nhịn được mà bật cười.

Trần Châu Ánh cũng cười, cười ngặt nghẽo: “Trời ạ, Vy Vy, cậu nghe thấy không? Cô ta vậy mà nói cô ta sẽ vượt qua cậu, còn nói sếp Đường sẽ có cái nhìn khác về cô ta!”

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Tớ nghe thấy rồi, khá nực cười.”

“Điều này không chỉ nực cười, còn rất vô sỉ, một kẻ vô sỉ ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi, không những to mồm nói sẽ vượt qua cậu, còn tơ tưởng chồng của cậu, người như này, nếu ở cổ đại chắc bị kéo đi thả trôi sông trong lồng lợn, cho dù là bây giờ cũng sẽ ngồi tù mấy năm.” Trần Châu Ánh nói đến đây, cười nhạo nhìn Giang Vân Khê.

Sắc mặt của Giang Vân Khê lập tức tái nhợt, đồng tử càng co rút, sự hoảng loạn trong mắt không thể che giấu.

Bọn họ... bọn họ biết cô ta ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi?

Không, chuyện này không thể!

Cô ta làm kín kẽ như vậy, bọn họ sao có thể biết được.

Hơn nữa thiết kế của blogger tên MN mà cô ta ăn cắp đó, blogger MN đó chỉ là một người không nổi tiếng.

Tuy MN này đăng rất nhiều thiết kế ở trên trang mạng xã hội của mình, nhưng gần như không ai bình luận, cô ta còn xem lượng truy cập, lượng truy cập của những thiết kế đó đều không vượt qua hai số chữ.

Cũng tức là, ăn cắp thiết kế của blogger MN đó là bảo đảm nhất, bởi vì người nhìn thấy rất ít, cho nên không thể có người phát hiện thiết kế mà cô ta ăn cắp là của người khác.

Nhưng bây giờ...

Giang Vân Khê không dám nghĩ tiếp nữa, hít sâu một hơi tay siết chặt nhìn Tống Vy và Trần Châu Ánh, chột dạ mà lớn tiếng nói: “Hai người nói linh tinh, ai ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi chứ?”

“Chúng tôi có nói linh tinh không, trong lòng cô biết rõ, thử hỏi một người chưa từng học thiết kế như cô, người cũng không biết thiết kế, làm sao vẽ ra những tác phẩm đó? Ngoài sao chép ăn cắp, còn có lời giải thích nào khác sao?” Trần Châu Ánh khoanh tay, ánh mắt mỉa mai nói.

Tống Vy không lên tiếng, chỉ là khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh.

Mà nụ cười này khiến trong lòng Giang Vân Khê càng thêm không biết như nào, càng khó xử.

“Hai người nói linh tinh, tôi quả thật chưa từng học thiết kế, nhưng không đồng nghĩa tôi không có thiên phú, trên thế giới này có rất nhiều thiên tài, ai quy định chưa từng học thì sẽ không vẽ thiết kế được? Vậy nên lời vừa rồi của hai người, hoàn toàn là đang phỉ báng, tôi có thể kiện hai người.” Giang Vân Khê mặt mày đỏ bừng chỉ vào Trần Châu Ánh, cảm xúc rất kích động.

Trần Châu Ánh lại trợn mắt: “Giọng bé chút, ồn chết người ta rồi, cô tưởng cô lớn giọng thì cô có lý sao, còn phỉ báng cô, còn báo cảnh sát, có giỏi cô báo cảnh sát đi, chỉ cần cô dám báo, nhưng mấu chốt là cô dám không?”

“Châu Ánh nói không sai, cô dám báo cảnh sát không? Cô không dám nhỉ.” Tống Vy nhìn Giang Vân Khê, cuối cùng cũng mở miệng: “Bởi vì trong lòng cô biết rõ, những tác phẩm đó không phải của cô, cho nên nếu cô báo cảnh sát, rất dễ bị tra ra, cho nên cô cũng chỉ nói mồm mà thôi, nhưng thật sự báo cảnh sát, cô tuyệt đối không dám, nếu không cô bây giờ báo đi.”

“Tôi... tôi...” Ánh mắt của Giang Vân Khê lóe lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngay cả lời nói cũng nói không rành mạch.

Trần Châu Ánh nhìn cô ta như vậy, cười khinh thường: “Nhìn, Vy Vy, đuôi hồ ly của cô ta lộ ra rồi, cô ta không dám báo cảnh sát, cũng coi như là thừa nhận rồi, những tác phẩm đó không phải của cô ta rồi.”

“Tôi biết.” Tống Vy gật đầu.

Trong mắt của Trần Châu Ánh vụt qua một tia trêu tức, sau đó lại hỏi: “Vậy Vy Vy, cậu nói xem chúng ta có cần báo cảnh sát bắt cô ta không.”

“Đừng!” Còn chưa đợi Tống Vy mở miệng, Giang Vân Khê lập tức hét lên.

Trần Châu Ánh ôm bụng cười ha hả: “Vy Vy, cậu nhìn cô ta, quả nhiên sợ rồi ha ha ha.”

Trong mắt Tống Vy vụt qua một chút ý cười, khẽ gật đầu: “Tớ nhìn thấy rồi.”

Giang Vân Khê trợn to mắt, không dám tin mà nhìn bọn họ: “Các người chơi tôi?”

“Cô đừng vu oan chúng tôi, chúng tôi không có tâm trạng đó mà chơi cô, nếu chúng tôi chơi cô, cô sớm đã trả giá rồi, căn bản không có cơ hội đứng ở trước mắt chúng tôi, vậy nên chúng tôi vừa rồi, nhiều nhất cũng chỉ trêu cô thôi, đương nhiên trêu cô không đại biểu chúng tôi sẽ tha cho cô, trước tiên không nói cô ăn cắp thiết kế của người khác, chỉ dựa vào chuyện cô tơ tưởng chồng của Vy Vy, chúng tôi cũng sẽ không tha cho cô dễ dàng rồi!”

Nói đến đây, Trần Châu Ánh vuốt tóc, lại nói: “Chúng tôi bây giờ không báo cảnh sát, là vì cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nếu báo cảnh sát, chúng tôi phải đi phối hợp điều tra, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của các tuyển thủ khác, cho nên chúng tôi tạm thời tha cho cô. Nhưng về sau, cô đợi đấy, đi thôi Vy Vy.”

Cô ấy vỗ vai của Tống Vy.

Tống Vy ừ một tiếng, không thèm liếc nhìn Giang Vân Khê, xoay người đi theo Trần Châu Ánh vào hội quán thi đấu.

Mà Giang Vân Khê lại đứng tại chỗ, tay chân lạnh toát, hai chân cứng nhắc không cất bước được.

Cô ta phải làm sao đây?

Nên đi vào tiếp tục thi hay là nên rời đi.

Lý trí nói với cô ta, cô ta nên rời đi, không nên tiếp tục thi đấu, ít nhất như vậy, nói không chừng cô ta không cần bị Tống Vy báo cảnh sát.

Nhưng nếu đi thì cô ta không thể khiến mình cũng biến thành một nhà thiết kế giống như Tống Vy, cũng không thể để Hạo Tuấn có cái nhìn khác về cô ta, vậy cô ta và Hạo Tuấn ở bên nhau càng là không thể.

Nhưng không đi, Tống Vy sẽ không tha cho cô ta, mà cái cô ta đối diện có khả năng là ngồi tù.

Hai lựa chọn đi và không đi, tràn ngập trong đầu Giang Vân Khê, khiến cô ta không biết phải làm sao.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn 10 phút nữa là sẽ bắt đầu cuộc thi.

Giang Vân Khê cắn chặt môi dưới, cuối cùng nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng đã có lựa chọn, đó là tiếp tục đi vào thi.

Đi thì cô ta không trở thành nhà thiết kế được, cũng không có được cái nhìn khác của Hạo Tuấn.

Mà ở lại, cô ta còn có cơ hội.

Chỉ cần trước khi hai người Tống Vy ra tay với cô ta, cô ta ra tay trước, đánh hai người Tống Vy xuống, vậy cô ta bình an rồi.

Cho nên, cô ta phải ở lại, tiếp tục thi!

Nghĩ vậy, Giang Vân Khê siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng nhìn cửa lớn của hội quán thi đấu, cất bước đi vào.

Hiện trường cuộc thi, Tống Vy và Trần Châu Ánh đã ngồi vào vị trí của mình.

Trần Châu Ánh nhìn các tuyển thủ bên dưới, cuối cùng khóa chặt vị trí của Giang Vân Khê, nghiêng người qua, nói với Tống Vy: “Vy Vy, cậu nói xem Giang Vân Khê bị chúng ta dọa như vậy, liệu có vào tham gia thi nữa không?”

Tống Vy nghe thấy câu hỏi này của cô ấy, ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía vị trí của Giang Vân Khê, sau đó nhếch môi cười: “Cô ta sẽ.”

“Cậu chắc chắn như vậy sao?” Trần Châu Ánh kinh ngạc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK