Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mềm lòng?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, rõ ràng hơi khinh thường lời nói của cô ta, không cảm thấy cô ta mềm lòng chỗ nào cả.

Lâm Giai Nhi nhìn anh: “Đúng vậy, tôi là mềm lòng, tôi vốn định bỏ loại kia với cậu, nhưng vì cậu đang uống thuốc do Ngọc kê, tôi sợ cậu uống loại thuốc đó vào, sẽ nảy sinh phản ứng hóa học bị dị ứng, nên mới đổi thành thuốc mê, bằng không, chúng ta đã sớm gạo nấu thành cơm, trước khi mấy người Giang Hạ chạy tới rồi.”

Do đó giờ cô đang rất hối hận.

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới biết, hóa ra Lâm Giai Nhi không bỏ loại thuốc kia với anh, là vì lý do này.

Nhưng anh chẳng hề cảm động.

Mặc kệ là vì lý do gì, cũng không thể nào rửa sạch tội danh cô đã bỏ thuốc anh.

“Tôi chưa từng yêu cậu, cậu thật sự cho rằng, chúng ta phát sinh quan hệ rồi, thì tôi sẽ cưới cậu ư?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Tim Lâm Giai Nhi nhất thời đập mạnh, có dự cảm không lành: “Chẳng lẽ không phải ư?”

“Không, sao tôi lại cưới một người phụ nữ đã tính kế tôi chứ?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Lâm Giai Nhi run rẩy: “Sao lại không? Phải biết rằng lúc đó tôi đã sắp xếp phóng viên, nếu chúng ta phát sinh quan hệ thật, một khi bị phóng viên công bố ra bên ngoài, thì mọi người đều sẽ biết, cậu đã ức hiếp tôi, nếu cậu không lấy tôi, cậu không sợ tập đoàn Đường thị...”

“Tôi thà không cần tập đoàn Đường thị, chứ không lấy cậu.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng tuyệt tình ngắt lời cô.

Lâm Giai Nhi hóa đá: “Cậu không cần tập đoàn Đường thị? Đường Hạo Tuấn, cậu đang lừa ai đấy, tập đoàn Đường thị là ông nội Đường cực lực bác bỏ mọi ý kiến giao cho cậu, cậu cũng đồng ý với ông cụ, sẽ phát triển tập đoàn Đường thị thật tốt, cậu...”

“Cậu nói đúng, quả thật tôi đã đồng ý với ông nội sẽ phát triển tập đoàn Đường thị, nhưng đó là vì tôi không biết ông nội bao che cho Đường Mãnh – hung thủ đã sát hại ba mẹ tôi, giờ tôi đã biết rồi, cậu cho rằng tôi còn bao nhiêu cảm tình với tập đoàn Đường thị?” Đường Hạo Tuấn hỏi cô.

Lâm Giai Nhi ngẩn người.

Đúng vậy.

Đối với Đường Hạo Tuấn, ông nội Đường bao che cho Đường Mãnh, thì cũng xem như là một trong những hung thủ đã sát hại ba mẹ anh.

Nên anh cần gì phải tuân thủ theo cam kết, mà phát triển tập đoàn Đường thị?

Sắc mặt Lâm Giai Nhi trắng bệch không còn một chút máu, cơ thể cũng lạnh lẽo.

Nếu giờ Đường Hạo Tuấn không có bao nhiêu tình cảm với tập đoàn Đường thị, thì cô làm mấy chuyện này để làm gì?

Chẳng phải sẽ thành trò cười à?

Nghĩ đến đây, Lâm Giai Nhi cười chế giễu đến mức chảy nước mắt.

Nhưng cô vẫn không hết hy vọng biện luận: “Cho dù là thế, liệu cậu có thể mặc kệ tập đoàn Đường thị thật hay không, tốt xấu gì cậu cũng quản lý nhiều năm như vậy, tôi không tin cậu hoàn toàn không có tình cảm với nó.”

“Không có.” Đường Hạo Tuấn chẳng hề do dự đáp: “Từ lúc biết được mọi chân tướng, tôi đã sớm mất hết tình cảm với tập đoàn Đường thị rồi, cho dù nó sụp đổ cũng chẳng sao, với năng lực của tôi, muốn sáng lập một tập đoàn ngang hàng với Đường thị cũng không thành vấn đề.”

Đây là sự thật.

Lâm Giai Nhi không thể phản bác lại được.

Nên anh thật sự có thể trơ mắt đứng nhìn tập đoàn Đường thị phá sản, chứ không chịu cưới cô.

“Ha ha...” Lâm Giai Nhi cười mỉa mai.

Cuối cùng cô cũng biết, mọi chuyện mình bị bại lộ đều trở thành trò cười.

“Hạo Tuấn, tiếp theo cậu định làm gì tôi?” Lâm Giai Nhi chảy nước mắt nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng: “Cậu yên tâm, giờ tôi sẽ không xuống tay với cậu, bởi vì liên quan đến một số chuyện, tôi vẫn chưa nắm hết chứng cứ, nên tôi sẽ nhốt cậu lại, đợi khi nào tôi lấy được rồi, sẽ quyết định xử trí cậu.”

“Chuyện ư?” Lâm Giai Nhi bỗng phấn chấn: “Chuyện gì thế?”

Là chuyện liên quan đến Tống Vy, hay ba mẹ cô?

Lâm Giai Nhi không đoán ra, nên nhất thời hoảng loạn.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô, cũng không có ý muốn đáp lại: “Tiếp theo, tôi sẽ bảo Trình Hiệp dẫn cậu tới một nơi, trước khi lấy được chứng cứ, cậu cứ ở chỗ đó trước đi.”

“Cậu định nhốt tôi?” Lâm Giai Nhi kích động bật dậy khỏi giường: “Đường Hạo Tuấn, cậu không được làm thế, ông cố ngoại tôi sẽ không đồng ý.”

“Giờ nhà họ Cố đang bị nhà họ Trương chèn ép, nên sau này sẽ không bận tâm đến cậu nữa.” Đường Hạo Tuấn hờ hững đáp.

Lâm Giai Nhi như mất hết sức lực, nhất thời lại ngồi phịch xuống giường: “Sao... nhà họ Trương lại chèn ép nhà họ Cố, tại sao chứ?”

Đường Hạo Tuấn vẫn không trả lời, mà chỉ lạnh lùng vô tình nhìn cô: “Tiếp theo, cậu hãy tự xem mà làm đi.”

Dứt lời, anh xoay người, đi ra ngoài cửa.

Lâm Giai Nhi thấy anh sắp rời đi, thì vội xuống giường đuổi theo: “Hạo Tuấn, cậu đừng đi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, Hạo Tuấn...”

Đường Hạo Tuấn phớt lờ cô, sau khi đi ra ngoài, anh liền bảo Trình Hiệp đóng cửa lại.

Cửa phòng ngăn cách tiếng hét của Lâm Giai Nhi.

Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm nói: “Cậu đưa cô ta tới biệt thự của nhà họ Lâm hồi trước đi, rồi cử thêm mấy người tới canh gác, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuấn rời đi, rồi lái xe đến trường mẫu giáo.

“Ba ơi!” Anh vừa tới trường mẫu giáo, hai đứa trẻ đã nhìn thấy anh, rồi vui vẻ chạy tới.

Đường Hạo Tuấn cúi người, bế bé lên: “Hôm nay con có ngoan không?”

“Có ạ, con còn nhận được phiếu bé ngoan nữa.” Dứt lời, Tống Dĩnh Nhi lấy phiếu bé ngoan ra khoe.

Tâm trạng u ám của Đường Hạo Tuấn nhất thời bị quét sạch, anh khẽ cười nói: “Dĩnh Nhi ngoan lắm.”

Tống Dĩnh Nhi được khen thì cười hì hì.

Tất nhiên, Đường Hạo Tuấn vẫn không quên Tống Hải Dương ở bên cạnh, nên cũng hỏi cậu bé mấy câu.

Nhưng anh không hỏi biểu hiện của cậu bé ở trường mẫu giáo, mà hỏi về trình độ trung học phổ thông.

Thấy Tống Hải Dương có thể trả lời chính xác, Đường Hạo Tuấn rất hài lòng gật đầu.

“Ba ơi, con đói rồi.” Tống Dĩnh Nhi xoa bụng, nói với Đường Hạo Tuấn.

“Vậy ba dẫn hai con đi ăn chút gì nhé.” Dứt lời, một tay Đường Hạo Tuấn bế cô bé, còn tay kia dắt Tống Hải Dương lên xe, rồi đi tới nhà hàng ở gần đó.

Ăn xong, Tống Dĩnh Nhi hơi rầu rĩ không vui.

Đường Hạo Tuấn thắt dây an toàn trên ghế trẻ em cho bé, rồi xoa đầu bé hỏi: “Con làm sao thế?”

“Em ấy nhớ mẹ ạ!” Tống Hải Dương trả lời thay: “Mỗi lần Dĩnh Nhi nhớ mẹ đều sẽ như thế.”

Đường Hạo Tuấn nghe vậy, thì tính toán thời gian ở nước ngoài, rồi mỉm cười, lấy điện thoại ra, gọi video cho Tống Vy.

Đúng lúc ở nước ngoài đang là buổi sáng.

Tống Vy mới tắm xong ra khỏi phòng tắm, thì nghe thấy chuông điện thoại, cô cầm lên xem rồi mỉm cười, vội nghe máy: “Ông xã.”

Gương mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện trên video: “Em dậy rồi à?”

“Em mới ngủ dậy, sao mới sáng sớm anh đã tìm em thế?” Tống Vy vừa tháo mũ tắm trên đầu xuống, vừa hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn chiếc cổ thiên nga đung đưa mái tóc của cô, thì ánh mắt tối sầm, hơi khàn giọng đáp: “Tụi trẻ nhớ em rồi.”

Anh đưa điện thoại cho hai đứa trẻ đang mong ngóng ở bên cạnh.

Bọn trẻ sáp lại, đồng thanh gọi vào điện thoại: “Mẹ ơi!”

Thấy dáng vẻ vui mừng kích động của hai đứa trẻ, tim Tống Vy nhất thời mềm nhũn: “Mẹ đây.”

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!” Tống Dĩnh Nhi chu miệng nhỏ nói.

Mặc dù Tống Hải Dương không nói, nhưng hàm ý trong mắt cũng y như thế.

Vành mắt Tống Vy hơi nóng hổi: “Mẹ cũng nhớ các con lắm.”

“Cuối tuần anh sẽ dẫn bọn trẻ tới tìm em.” Đường Hạo Tuấn bỗng nói một câu.

Tống Vy sửng sốt: “Cuối tuần?”

“Ừm, đúng lúc cuối tuần này rảnh.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Chẳng phải lúc trước đã nói, nửa tháng sẽ tới một lần à? Em chỉ mới đi nước ngoài có ba ngày thôi.”

“Không sao, bọn trẻ nhớ em, anh cũng thế, nên qua đó thăm em.” Đường Hạo Tuấn sáp tới bên cạnh bọn trẻ, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK