Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sô pha đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy ba người đi ra khỏi phòng, khẽ gật đầu tỏ ý, sau đó tiếp tục nói gì đó với đầu dây bên kia.

Tống Vy cũng không làm phiền anh, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, sau đó đưa tay đón lấy An An từ trong lòng chị Trương.

Thi đấu buổi chiều kết thúc, người mẹ ruột như cô còn chưa được bế con, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm đứa trẻ rồi.

Cũng chỉ có bây giờ cô mới có cơ hội bế con trai nhỏ.

Tuy nhiên Tống Vy vừa đón lấy đứa trẻ, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế ôm An An thì cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng trên người mình.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp dáng vẻ si ngốc đó của Trần Châu Ánh, khóe miệng không khỏi giật giật: “Châu Ánh cậu...”

Thấy ánh mắt của mình bị phát hiện, Trần Châu Ánh cũng không lập lờ nữa, sau khi ho một tiếng, cười he he mà xoa tay: “Vy Vy, cậu xem sếp Đường bây giờ đang nói chuyện điện thoại, hai đứa trẻ không ở đây, chắc còn chưa tỉnh, cho nên chúng ta chắc chắn sẽ không đi ngay được, hay là bây giờ cậu cho bế An An?”

Nói xong, cô ấy muốn chìa tay đón lấy đứa trẻ.

Nhưng Tống Vy trực tiếp bế đứa trẻ dựa sát bên cạnh Đường Hạo Tuấn, tránh ma trảo của Trần Châu Ánh: “Không được.”

Cô không lưu tình mà từ chối.

Trần Châu Ánh trợn to mắt: “Tại sao?”

“Cậu nói tại sao ư?” Khóe miệng của Tống Vy lại giật: “An An là con trai của tớ, cả buổi chiều này đều là cậu bế thằng bé, người mẹ ruột như tớ chưa được bế, cho nên bây giờ tớ không nhường cậu, đợi lần sau đi.”

“Hả?” Trần Châu Ánh lập tức thộn mặt cúi đầu, ánh mắt nhìn Tống Vy tràn ngập sự ai oán.

Tống Vy quay đi chỗ khác, giả bộ mình không biết gì cả, quấn tã cho An An ở trong lòng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng của tình mẹ.

Trần Châu Ánh thấy Tống Vy giả ngốc, biết là thật sự không thể cướp được An An, cô ấy chấp nhận số phận mà thở dài.

Lúc này, mắt của Tống Vy khẽ đảo, đột nhiên quay đầu lại, cười với Trần Châu Ánh: “Hay là như vậy đi Châu Ánh, cậu đi gọi Hải Dương và Dĩnh Nhi dậy, đợi An An tỉnh, rồi cho cậu bế?”

Sau khi Trần Châu Ánh nghe xong, hai mắt sáng lên, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm đi Vy Vy, tớ đi gọi Hải Dương và Dĩnh Nhi dậy ngay, cậu đã đồng ý với tớ rồi, đợi sau khi An An tỉnh, nhất định phải để tớ bế.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu: “Được, tớ đồng ý, tớ nhất định nói được làm được.”

Cô cũng bảo đảm.

Trần Châu Ánh lúc này mới yên tâm đi về phía căn phòng khác.

Căn phòng đó chính là phòng Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ.

Sau khi Trần Châu Ánh đi, Đường Hạo Tuấn cũng vừa hay nói chuyện điện thoại xong.

Anh để điện thoại xuống, liếc nhìn hướng Trần Châu Ánh rời đi, có chút không hiểu mà hỏi Tống Vy: “Cô ấy sao vậy?”

Anh cảm thấy Trần Châu Ánh đó có hơi ngoan, hình như có dụng tâm khác với An An.

Tống Vy thấy sự cảnh giác trên mặt của Đường Hạo Tuấn, cúi đầu bịt miệng cười: “Đừng hiểu lầm, Châu Ánh không có tâm tư xấu gì cả, cô ấy là quá yêu An An của chúng ta, có phải không An An.”

Ngón tay của cô ấn nhẹ vào đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.

Đáng tiếc, đứa trẻ sơ sinh sẽ không đáp lại cô.

Nhưng độ ấm truyền tới từ trên mặt của đứa trẻ sơ sinh, cũng khiến trong tim Tống Vy vô cùng ấm áp.

Đây là hơi ấm thật sự, không phải cách lồng hấp, khiến cô không cảm nhận được độ ấm.

Đường Hạo Tuấn cũng sờ cái đầu nhỏ của An An: “Yêu An An?”

“Phải, Châu Ánh rất thích An An, em nói cho anh biết.” Tống Vy mỉm cười, kể lại sự yêu thích đối với An An lúc ở chỗ thi và ở trong phòng vừa nãy.

Đường Hạo Tuấn sau khi nghe xong, coi như đã buông bỏ cảnh giác đối với Trần Châu Ánh.

“Thì ra là như vậy, anh còn tưởng cô ấy nhắc tới An An thì có dáng vẻ cuồng nhiệt như vậy, tưởng cô ấy có suy nghĩ không tốt gì đó đối với An An.” Đường Hạo Tuấn bỗng nói.

Tống Vy bật cười thành tiếng: “Tuy không biết anh sao cảm thấy cô ấy có suy nghĩ không tốt với An An, có điều nếu Châu Anh biết, nhất định rất vui.”

“Được rồi, không nói tới cô ấy nữa, thi đấu hôm nay như thế nào?” Đường Hạo Tuấn đưa tay, đón lấy An An từ trong lòng cô, sau đó một tay ôm cô, một tay ôm An An, vợ hiền con ngoan ở trong lòng, thật thoải mái.

Nói ra, chúng sinh ganh tỵ.

“Cuộc thi ngày hôm nay không tệ.” Tống Vy dựa đầu vào vai của Đường Hạo Tuấn rồi nói: “Có thể là do các anh tới, cho nên linh cảm của em rất tốt.”

“Ổ?” Đường Hạo Tuấn cong môi: “Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Vậy tiếp theo, cho tới khi cuộc thi của em kết thúc, anh và các con đều ở lại đây với em, để em mỗi ngày đều có linh cảm thì sao hả?”

“Đương nhiên được.” Tống Vy đáp lại.

Cô biết anh mang hai đứa trẻ tới đây là không định ở một đêm rồi đi như bình thường, mà là chuẩn bị ở bên cô tới khi cuộc thi kết thúc.

Bởi vì trước đó anh đã nói, muốn cùng với các con ở bên cô, sau đó cùng nhau trở về.

Vì vậy, trước khi anh tới đây, đều đã bàn giao tất cả mọi việc của tập đoàn Đường Thị rồi.

Có một người chồng như vậy, cô thật sự có phúc ba đời.

Hai vợ chồng dựa vào nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Lúc này, đằng sau truyền tới động tĩnh.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đồng quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Châu Ánh mỗi tay dắt một đứa trẻ từ trong phòng đi ra.

Hai đứa trẻ chắc do bị đánh thức, cho nên lúc này không có tinh thần lắm.

Hải Dương còn đỡ, mắt nửa mở nửa không.

Mà Dĩnh Nhi nghiêm trọng hơn nhiều, mắt hoàn toàn nhắm lại, đi đường nghiêng đông ngả tây.

Nếu không phải vì được Trần Châu Ánh cầm tay, sợ rằng cũng sẽ ngã ra rồi.

Tống Vy thấy cảnh này, lắc đầu bất lực: “Hai đứa trẻ này, Hải Dương, Dĩnh Nhi.

Cô mở miệng gọi hai đứa trẻ một tiếng.

Hai đứa trẻ nghe thấy giọng của cô, đầu tiên là sững người, sau đó lập tức mở hai mắt ra, nhìn sang Tống Vy.

Nhìn thấy Tống Vy đứng ở trước sô pha, giang tay với chúng, hai đứa trẻ đã cười, sau đó lập tức buông tay của Trần Châu Ánh ra, chạy về phía Tống Vy.

Vừa chạy, còn vừa ngọt ngào gọi mẹ.

Trần Châu Ánh nhìn hai tay mình bị hất ra, lại nhìn hai đứa trẻ đã được Tống Vy ôm trong lòng, cô ấy bất lực mà thở dài: “Hai đứa trẻ này, rõ ràng là mình gọi chúng dậy, kết quả gặp được mẹ ruột thì lập tức bỏ mình đi.”

Chị Trương ở một bên nghe thấy lời của cô, không nhịn được mà trêu: “Nếu không sao là mẹ ruột?”

Trần Châu Ánh mỉm cười lắc đầu: “ Nói cũng đúng.”

Sau đó, cô nhìn trái phải tìm kiếm bóng dáng của An An.

Cuối cùng, ở trong lòng Đường Hạo Tuấn nhìn thấy An An.

Trên mặt Trần Châu Ánh lập tức hiện ra vẻ thất vọng.

Vốn cô nghĩ, An An không ở chỗ Tống Vy, cũng không ở chỗ chị Trương, chắc chắn là được để ở đâu đó, nói không chừng cô có thể đi qua nhìn An An.

Kết quả điều không ngờ là An An vậy mà được ba của cậu bé bế.

Như vậy thì cô không có cách đi nhìn An An rồi.

Trước tiên không nói cô có hơi sợ sếp Đường, ngoài ra, sếp Đường là chồng của bạn thân, lại là đàn ông, cô không thể vì An An, chạy qua tiếp xúc với sếp Đường được.

Vậy nên, vẫn là đợi tới khi sếp Đường cách xa An An, cô mới đi nhìn An An.

Trần Châu Ánh rất thất vọng mà nghĩ.

Ở kia, Tống Vy và hai đứa trẻ sưởi ấm một lúc, sau đó kéo tay của hai đứa trẻ nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, chúng ta về thôi.”

Đường Hạo Tuấn bế An An gật đầu: “Đi thôi.”

Một nhóm người đi ra khỏi cửa phòng nghỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK