Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên.
Anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi, Giang Hạ mỗi lần nhìn thấy anh đều sợ sệt như chuột, vậy mà hôm đó lại to gan lớn mật nhổ tóc trên đầu anh.
Nếu không phải lúc đó cô ấy nói là trút giận cho Tống Vy thì tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Tống Vy lật kết quả giám định ba con đến trang cuối cùng, giơ lên giữa không trung: “Anh và hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống. Anh nói đúng, ba người không phải ruột thịt, tôi vẫn luôn cho rằng ba người là ba con ruột, nhưng hiện thực đã vả cho tôi một bạt tai, cho nên sao tôi lại có thể để anh tiếp tục nuôi dưỡng hai đứa trẻ chứ? Chắc hẳn trong lòng anh cũng có thành kiến với hai đứa trẻ.”
Bởi vì chúng là con của cô, là cháu ngoại của mẹ cô.
Đến cả cô mà anh còn giận cá chém thớt, nói chi là hai đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì với anh.
Đường Hạo Tuấn không có cách nào phản bác lời Tống Vy nói, đúng là anh cũng có thành kiến với hai đứa trẻ.
Thế nhưng anh chưa từng nổi lên suy nghĩ không nuôi dưỡng hai đứa, anh vẫn có thể cho chúng cuộc sống tốt nhất, chỉ là anh sẽ không tiếp tục thương yêu chúng nữa.
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, Tống Vy cũng mệt mỏi, cô để kết quả giám định ba con xuống: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay tôi nói với anh những chuyện này, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi, quả thực tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết tiếp tục nữa. Ngày mai, sau khi đi đến Đường Thị xem hết những chứng cứ như lời anh nói, tôi sẽ dọn ra ngoài.”
Nói xong, Tống Vy không tiếp tục để ý anh, đi về phía phòng tắm.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng tắm, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Một lát sau, anh xé bỏ thỏa thuận ly hôn, lạnh lùng lẩm bẩm nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn!”
Người của anh, cho dù anh không thương yêu nữa thì cũng phải ở lại bên cạnh anh!
Đường Hạo Tuấn quay người rời đi.
Trong phòng tắm, Tống Vy ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng kích thích làn da, có hiệu quả trong việc xua tan đi sự mệt mỏi của cô.
Cô day huyệt ấn đường, tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, mặc cho máy massage phía sau nhấn vào lưng.
Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn, đầu cô lại bắt đầu đau.
Giống với buổi trưa, trong đầu cô lại hiện lên một vài hình ảnh.
Nhưng lần này có điểm khác biệt, tốc độ hình ảnh lóe lên chậm hơn rất nhiều, Tống Vy cũng chỉ tạm nhìn thấy một vài thứ.
Màu đỏ…
Người mẹ trẻ tuổi và cô…
Tống Vy nhíu chặt lông mày, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng đầu lại càng đau hơn.
“Á!” Tống Vy đau đớn nhỏ giọng kêu lên, hai tay ôm đầu lắc, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Vì sao lần này lại đau như vậy.
Vì cô muốn nhìn cho ra những hình ảnh kia rốt cuộc là gì sao?
Cơn đau trong đầu cô co giật, giống như có côn trùng đang gặm nhấm.
Cô không còn dám tiếp tục nghĩ về những hình ảnh kia nữa, vội vàng dừng lại, lúc này cơn đau trong đầu mới giảm đi nhiều.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, đầu óc cô có vấn đề thật rồi, chắc phải đi bệnh viện khám xem rốt cuộc là bị làm sao.