Tống Vy nhìn thấy, trong lòng cô biết nếu mình cứ khăng khăng muốn trả lại anh thì chắc chắn anh sẽ không vui, nên thôi, cô ngoan ngoãn che áo khoác lên đỉnh đầu.
Đường Hạo Tuấn thấy thế, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt lập tức tiêu tán hết.
Lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen từ trong màn mưa đằng xa lái tới, dừng lại ở bên ngoài cửa lớn cách biệt thự mười mấy mét.
Đường Hạo Tuấn nắm chặt cổ tay Tống Vy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Vy, mở miệng nói: "Tôi dẫn em đi ra, đi theo tôi!"
Nói xong, anh vọt vào trong màn mưa, đương nhiên Tống Vy đang bị anh kéo tay cũng lao vào trong màn mưa.
Mưa to xối vào bộ âu phục che trên đầu Tống Vy phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, vô cùng vang dội, có thể thấy được cơn mưa này rất lớn.
Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Đường Hạo Tuấn đã dẫn Tống Vy đi tới trước xe.
Anh kéo cửa chỗ ngồi phía sau xe, buông tay Tống Vy ra rồi đẩy phía sau lưng cô, ra hiệu cho cô lên xe trước.
Còn anh vẫn đứng ở bên ngoài cửa xe, mặc cho mưa to xối thẳng vào người, tận đến khi Tống Vy ngồi vào trong xe rồi anh mới xoay người đi lên.
Lúc này, toàn thân Đường Hạo Tuấn gần như ướt sũng nước, tóc dính lại thành từng lọn, từng giọt nước thi nhau rơi xuống, chiếc áo sơmi đắt tiền cũng đang dính chặt vào người anh, vừa lạnh vừa khó chịu, khiến lông mày anh nhíu chặt lại.
"Bật hệ thống sưởi lên." Đường Hạo Tuấn vỗ vỗ vào lưng ghế lái, trầm giọng ra lệnh.
Trình Hiệp đáp lại rồi lập tức làm theo, chợt anh ta quay đầu nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Trông thấy dáng vẻ chật vật của anh, Trình Hiệp sững sờ, kính mắt tuột xuống khỏi sống mũi: "Ối Đường tổng, cả người anh ướt hết rồi."
Tống Vy đang sửa sang lại váy áo, nghe nói như thế, động tác hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu sang nhìn Đường Hạo Tuấn.
Thấy anh đúng như lời Trình Hiệp nói, toàn thân ướt đẫm, cả người cô ngẩn ngơ, trong lòng xúc động tới mức nói không nên lời.
Toàn thân anh ướt đẫm, còn cô có áo khoác của anh che nên giày và váy chỉ ướt một chút, so với anh, cô tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, trong lòng Tống Vy vô cùng cảm động, nhưng cũng rất băn khoăn.
Cô lấy áo khoác trên đầu xuống, đưa cho Đường Hạo Tuấn: "Đường tổng, dùng cái này lau tạm đi, bên trong vẫn còn khô."
Đường Hạo Tuấn cũng không từ chối, ừ một tiếng, nắm lấy áo khoác đưa lên lau mặt lau tóc.
Tống Vy nhìn anh, nhìn áo sơ mi trắng ướt đẫm đã trở nên trong suốt trên người anh, để lộ ra dáng người vạm vỡ rắn chắc kia, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên.
Dáng người của Đường tổng... Đẹp quá!
Mà quan hệ một đêm xảy ra giữa anh và cô kia, thế mà trong toàn bộ quá trình đó cô lại say rượu cái gì cũng không nhìn thấy, giống như cô đã đánh mất ba trăm tỉ.
Tống Vy cắn môi, hơi tiếc nuối thở dài.
"Em đang nhìn cái gì thế?" Đường Hạo Tuấn đã lau tóc xong, quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn cô.
Tống Vy ưỡn lưng một cái, liên tục khoát tay: "Không có... Không nhìn cái gì hết?"
"Thật không?" Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Tống Vy đảo mắt nhìn sang chỗ khác, liên tục không ngừng gật đầu: "Thật!"
Cô không thèm nói cho anh biết, cô đang hình dung ra dáng người của anh đâu.
"Là như vậy à." Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, thu ánh mắt lại không nhìn cô nữa, giống như đã tin cô.
Tống Vy đặt tay lên ngực, khẽ thở phào một cái.
Đường Hạo Tuấn liếc mắt thấy được dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, khóe môi anh hơi cong lên một độ cong nhỏ.
Lúc anh lau tóc, anh biết là cô đang nhìn anh.
Ánh mắt sáng rực kia của cô, muốn không để ý cũng khó.
Đường Hạo Tuấn không định vạch trần chuyện Tống Vy nhìn trộm mình, nhét áo khoác vào trên ghế ngồi.