Nói Mạc sư hữu danh vô thực?
Hai người Hồng Thiển, Mạch Trần đều rung động.
Vị này chính là Danh sư cường đại nhất trong Hồng Viễn các loại đế quốc. Người này nói như vậy tương đương với nghi ngờ nghề nghiệp và năng lực trước mặt của hắn, xem như là một vũ nhục cực lớn.
Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như thế, Mạc Cao Viễn nhíu mày lại, rất là không vui, nói: “Tại hạ hoàn thành khảo hạch ở trong Danh sư đường Thiên Hồng phong hào đế quốc. Đã trở thành Danh sư lục tinh được ba mươi bảy năm, chỉ điểm ra hai vị Danh sư lục tinh. Danh sư ngũ tinh mười hai vị, tứ tinh, tam tinh có vô số kể. Dẫn đầu Danh sư đường Hồng Viễn đế quốc, liên tục thu được ba lần mười vị trí đầu trong hội thi đấu Danh sư...
“Sao lại có thể là hữu danh vô thực? Mong rằng Dương sư chỉ ra rõ ràng!
Việc này quan hệ tới phẩm đức nghề nghiệp, coi như đối phương thật sự là Danh sư bát tinh thì hắn cũng sẽ không lùi bước.
“Muốn dạy người sáng mắt thì bản thân phải rõ ràng trước, phải hiểu mình trước. Danh sư cũng thế!
Đối mặt với mối nghi hoặc của hắn, Dương sư cũng không khẩn trương, vẻ mặt thản nhiên nói: “Muốn dạy dỗ học sinh, giúp chúng không đi sai đường, đầu tiên phải bảo đảm bản thân không sai. Bản thân mình cũng đi trên con đường sai lầm mà lại truyền thụ cho học sinh. Như vậy thành tựu càng cao, tổn thương đối với học sinh cũng càng lớn!
Sai một ly đi nghìn dặm, làm Danh sư truyền đạo học nghề, giải thích nghi hoặc. Bản thân mình cũng lý giải sai, học sinh càng nhiều thì độ truyền bá sai lầm cũng càng rộng, cuối cùng người bị hại cũng sẽ càng nhiều.
“Vấn đề ngươi vừa nói tương đối đơn giản, vấn đề đơn giản như vậy mà còn không hiểu rõ, còn cần hỏi thăm. Từ đó có thể thấy được bản thân không đủ hiểu về việc tu luyện. Dưới loại tình huống này, sao lại có thể dạy ra học sinh tốt được chứ?
Dương sư lắc đầu: “Như vậy đi, ngươi đánh hai quyền, để cho ta nhìn xem. Nếu như ta không có đoán sai, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu rõ. Nhất định đã đi nhầm đường lạc lối về mặt tu luyện!
“Nhầm đường lạc lối?
Vẻ mặt Mạc Cao Viễn biến thành màu đen.
Đổi lại là ai bị nói như vậy ở trước mặt, nhất định cũng sẽ cảm thấy mất hứng.
Huống chi, vấn đề kia hắn lại biết đáp án, chỉ là muốn thăm dò đối phương mà thôi.
“Không đánh, cũng không quan trọng!Thấy hắn không nói lời nào, Dương sư khoát tay áo, vẻ thất vọng trên mặt càng đậm: “Tôn Cường, tiễn khách!
“Được!
Tôn Cường vội vàng gật đầu, đi tới trước mặt ba người rồi nói: “Vị Mạc sư hữu danh vô thực này, xin rời khỏi đi, nơi này không chào đón ngươi!
“Ngươi... Vốn đã không cao hứng, lại nhìn thấy một quản gia nho nhỏ lại dám mở miệng châm chọc, Mạc Cao Viễn tức đến mức gần thổ huyết.
Đối phương là Danh sư bát tinh hư hư thực thực, nói hai câu thì cũng thôi đi, thế nhưng... Ngươi thì tính là cái gì chứ?
“Lão gia nguyện ý mở miệng chỉ điểm là phúc phận cơ duyên mà ngươi tu mấy đời mới có, còn không nhanh chóng đánh quyền ra... Danh sư ngốc như vậy, thật sự là lần thứ 2 ta nhìn thấy, lục tinh đỉnh phong...
Tôn Cường càng thêm xem thường: “Ta nhổ vào!
Ầm!
Hồng Thiển, Mạch Trần chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt đen thui, thiếu chút đã hôn mê tại chỗ.
Đại ca, ngươi biết thân phận người đối diện ngươi tôn sùng đến cỡ nào hay không? Vậy mà dám nói như vậy?
Đệ nhất nhân Hồng Viễn đế quốc, Danh sư lục tinh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá. Ngay cả Hoàng đế bệ hạ đế quốc nhìn thấy cũng phải lấy lễ học sinh đối đãi... Mập mạp chết bầm nhà ngươi chỉ có tu vi Hóa Phàm trọng, thế mà giọng lại tràn ngập khinh bỉ, còn nói “Ta nhổ vào”...
Nhổ cái em gái ngươi ah!
Ngươi có tư cách gì mà nói vậy chứ?
“Ngươi...
Hai người phát điên, Mạc Cao Viễn cũng thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.
Từ khi trở thành Danh sư lục tinh tới nay, ba mươi bảy năm qua, bất kể là ai nhìn thấy hắn cũng phải cung kính hữu lễ, không dám nói một câu cuồng vọng phách lối. Hôm nay thì tốt, hắn tới thăm dò vị Dương sư này, trước tiên bị nghi ngờ, sau lại bị xem thường...
Mấu chốt nhất là... Người xem thường hắn lại là một tên hạ nhân!
Vẻ mặt đên như đáy nồi, Mạc Cao Viễn cố nén lửa giận, nói: “Dương sư, tại hạ vừa vặn có chỗ nghi hoặc ở bên trên một bộ võ kỹ, mong rằng được Dương sư chỉ điểm!
Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, mặc dù rất tức giận tên mập mạp này. Thế nhưng dù sao đối phương cũng là hạ nhân của Dương sư, không dễ trở mặt nổi giận. Cho nên hắn vẫn thăm dò trước, sau khi biết mức độ mới dễ quyết định.
Nói xong, hắn cũng không cần đối phương trả lời mà lập tức đánh ra quyền.
Không hổ là Thánh giả, vừa ra quyền cả phòng đã giống như bị một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, mọi người có cảm giác như bị ném vào trong một chiếc lồng do đối phương khống chế. Bất kể chạy trốn tới nơi nào, chỉ cần ra quyền thì sẽ bị đánh.
Nói cách khác, đối mặt với Thánh giả, chạy trốn... Tuyệt đối không có khả năng!
Quyền phong tỏa không gian, khiến cho người ta không thể không nghênh chiến... Đáng sợ!
Không để ý tới lực lượng quyền pháp như thế nào, động tâm ra sao. Dương sư (Trương Huyền) bắt đầu lật sách.
Nhìn thấy nội dung bên trong, phong phú kỹ càng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Miệng khẽ cười, không khỏi có chút tán dương nhìn về phía Tôn Cường.
Có thể khiến cho người đường đường là Thánh giả, Danh sư lục tinh đỉnh phong thất thố như vậy, công phu làm người ta tức giận của tên này quả thật không phải mạnh mẽ bình thường.
Phù!
Mạc Cao Viễn ngừng lại, ôm quyền nói: “Xin Dương sư chỉ bảo!
“Ừm!