Mục lục
Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên, nhất định không thể để cho hắn thực hiện được!

Hơn nữa vừa rồi bị chửi giống như tôn tử, loại cơ hội tốt này, hắn có thể nào buông tha.

- ...

Nghe được luận điệu của đối phương, Trương Huyền sửng sốt.

Vốn cho rằng mình lại đủ vô sỉ, không nghĩ tới hai người này còn vô sỉ hơn cả mình.

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo sao?

Lại cẩn thận nói tiếp, mình thật sự hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Chỉ có điều...

- Lục lão sư là người trả lời đầu tiên, đã nói ra đáp án. Nếu như Trương lão sư không nói như vậy, chẳng lẽ còn muốn lặp lại đáp án của hắn sao?

Hoàng Ngữ cũng không nhịn được nữa, đứng dậy.

Đùa kiểu gì vậy?

Ngươi cũng nói ra đáp án, bảo người phía sau trả lời như thế nào?

Nói giống như ngươi, nhất định sẽ bị nói là kể lại. Nói không giống, lại thành nói hỏi một đằng, trả lời một nẻo...

Đều là lão sư sao kim, có thể giữ mặt mũi không?

- Được rồi, không nên tranh cãi nữa.

Thấy hai bên có chút nổi nóng, Điền lão vung tay lên:

- Cái đề mục này là do ta đưa ra có chút sơ sót, lại xóa bỏ.

- Xóa bỏ?

Trương Huyền nhìn qua, biết đối phương rõ ràng là giúp đỡ Lục Tầm.

Điều này cũng khó trách được hắn. Mình cô đơn lẻ loi. Trước ngày hôm nay, ngay cả Điền lão này là ai mình cũng không biết. Đối phương đương nhiên phải giúp trợ Lục Tầm quen thuộc hơn.

- Điền lão sư...

Nghe Điền lão nói như thế, Lưu Lăng nhíu mày.

Làm bất công cũng quá trắng trợn!

- Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa. Là do ta sơ suất, ra lại một đề khác là được, không nhất định phải xoắn xuýt ở chỗ này.

Cắt ngang lời Lưu sư nói, Điền lão thản nhiên nói.

- Vâng!

Lão sư đã nói như vậy, Lưu Lăng không dám phản bác. Hắn không thể làm gì khác hơn là đầy áy náy liếc mắt nhìn Trương Huyền.

- Vừa rồi sát hạch trà đạo, là do ta sơ suất. Chỉ có điều, ta cũng nhìn thấy, hai vị vô cùng tinh thông về trà đạo. Nếu quả thật phải đánh tới ngươi chết ta sống, ngược lại tổn thương hòa khí. Như vậy đi, ta ngoại trừ trà đạo ra, đối với thư họa cũng có chút nghiên cứu. Hơn nữa, vừa vặn nhận được một bức tranh, chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại kinh sợ tới ngây người. Hai vị đều là lão sư, ta nghĩ cũng có chút hiểu biết về thư họa. Không bằng ta lấy ra để cho hai vị giám định và thưởng thức một chút. Ai nói chính xác, người đó lại giành thắng lợi...

Do dự một lát, Điền lão vuốt chòm râu nói.

- Sát hạch thư họa?

Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền sửng sốt, thiếu chút nữa thì bật cười.

Nếu như sát hạch cái khác, hắn có thể còn phải tìm kiếm sách từ bên trong Đồ Thư Quán, học tập qua một chút. Thư họa... lại hoàn toàn không cần!

Có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, dĩ nhiên đạt được cảnh giới tông sư thư họa, có thể so với thi họa sư nhị tinh. Ngươi xác định... Lục Tầm so tài với ta, có thể giành thắng lợi sao?

Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh. Thông qua chuyện vừa rồi, hắn khẳng định cũng nhìn ra bản thân vô cùng tinh thông về trà đạo. Tiếp tục so tài, Lục Tầm cũng sẽ thất bại.

Nếu hai người đã sớm quen biết, tất nhiên biết nguồn gốc sâu xa của gia đình Lục Tầm. Phụ thân hắn Lục Trầm là đại sư thư họa chính thức. Hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hiểu biết về thư họa tất nhiên càng tốt hơn trà đạo.

Cho nên, trực tiếp cho tới một sát hạch thư họa.

Như vậy chẳng khác nào lấy sở trường của Lục Tầm so tài với mình.

Chỉ tiếc, hắn không nghĩ tới... Ngay cả phụ thân của Lục Tầm, Lục Trầm đại sư gặp phải mình, cũng phải tôn trọng gọi mình một tiếng đại sư.

- Không biết hai vị có dị nghị gì không?

Nói xong, Điền lão nhìn lại.

- Điền lão an bài, Lục Tầm tất nhiên không dám có dị nghị.

Lục Tầm ôm quyền, bộ dạng cục cưng ngoan ngoãn, thật ra đã sớm vui muốn nở hoa.

Tuy rằng trước đó Điền Long nói qua Trương Huyền có thể là đại sư thư họa, nhưng hắn cho rằng đó là lời nói dối, căn bản không có lưu tâm.

Hơn nữa so với trà đạo, hắn tuyệt đối tinh thông thư họa hơn nhiều.

Ở trong đầu hắn nghĩ tới Mặc Trần Tử, Nguyên Ngũ, phụ thân Lục Trầm, và rất nhiều đại sư thư họa một lượt. Rất nhiều sạc đọc qua từ nhỏ không ngừng hiện ra ở trong đầu hắn. Trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ tự tin.

Nói đùa. Về trà đạo, hắn chỉ là có đọc lướt qua. Nhưng thư họa, đây chính là gia truyền.

Chỉ cần đối phương không phải là đại sư thư họa, muốn thắng được mình, tuyệt đối là không có khả năng.

Lục Tầm có loại tự tin tuyệt đối này.

- Trương lão sư?

Thấy hắn đồng ý, Điền lão gật đầu, nhìn về phía Trương Huyền.

- Ta... cũng đồng ý!

Trương Huyền gật đầu.


- So tài giám định và thưởng thức thư họa sao?


Đám người ba danh sư, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn biết chuyện, mỗi một đưa mắt nhìn nhau.


Một lát sau, bọn họ đồng thời nhìn về phía Lục Tầm, đầy thương hại.


Vừa rồi so tài về trà đạo có khả năng còn không gọi là công kích. Dù sao không phải là chuyên nghiệp, thất bại cũng không nản lòng. So tài về thư họa...


Một lát nữa đứa trẻ này chắc hẳn sẽ khóc sống khóc chết.


Ôi, hài tử đáng thương.


Nói thật, Lục Tầm, so tài về thư họa, ngươi thật sự tìm nhầm người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK